Npc Xinh Đẹp Yếu Ớt

Quyển 1-Chương 14: Cái chết của Công tước

Khi tắm, phòng phát trực tiếp tạm thời bị che đen, nhưng Vân Nha vẫn nhìn thấy dòng bình luận chạy qua màn hình. Cậu vừa trò chuyện với hệ thống vừa trả lời những câu hỏi từ bình luận.

“Hệ thống,” Vân Nha nhỏ giọng nói, “mọi người nhiệt tình thật đấy…”

Hệ thống suy nghĩ một chút rồi đáp: “Họ rất thích cậu.”

Nếu NPC cũng có thể nhận được quà tặng, e rằng phòng phát trực tiếp đã bị spam đầy quà gửi cho Vân Nha rồi.

Vân Nha nói: “Vậy hôm nay tớ nói chuyện với mọi người một lát nhé.”

Nhiệm vụ của cậu vốn rất nhàm chán, chẳng có gì đáng xem, lại càng không phù hợp với một trò chơi sinh tồn. Nhưng dòng bình luận luôn sôi nổi khiến Vân Nha cảm động, cậu khẽ hắng giọng: “Mọi người có ở đây không? Hôm nay tôi có thể trò chuyện một chút với mọi người.”

Bình luận lập tức bùng nổ: [Ở đây! Lúc nào cũng ở đây!]

[Bảo bối nói chuyện với tôi! Huhu, tôi cảm động muốn bay thẳng lên trời xuyên qua vũ trụ rồi!]

Vân Nha suýt nữa úp mặt vào nước, cảm thấy tai mình nóng ran: “Tôi thấy mọi người rồi, có gì muốn nói thì cứ gõ lên màn hình nhé.”

[Bảo bối ơi, tắm mà đừng bật chế độ che đi, để mẹ được nhìn lén chút!]

Đọc thấy những câu hơi quá đáng như vậy không phải lần đầu, Vân Nha đỏ mặt, bỏ qua luôn: “Cái đó thì không được đâu…”

Có người rất quan tâm hỏi: [Hôm nay ngoan thế, bảo bối có bị thương không? Lúc nãy dọa tôi sợ chết khϊếp.]

“Không có bị thương,” Vân Nha thật thà trả lời, khẽ than thở: “Chỉ là lúc quay về bụi bặm quá, tôi bị sặc một chút thôi.”

Cậu vừa nói vừa cảm thấy hơi ngại ngùng. Arthur cõng cậu suốt cả quãng đường mà không phàn nàn câu nào, còn cậu chỉ vì chút chuyện nhỏ đã kể lể với người xem, liệu có khiến họ nghĩ cậu quá yếu đuối không nhỉ?

Nhưng bình luận lại rất đồng cảm:

[Huhu, bảo bối sao lại nói vậy, con giỏi lắm rồi! Mẹ yêu con nhất!]

[Bảo bối bị chó xấu xa bắt nạt rồi à? Để tôi qua phòng phát trực tiếp của hắn ném bom cho nổ tung!]

“Cảm ơn mọi người…” Vân Nha được an ủi rất nhiều, nhẹ giọng bổ sung: “Nhưng không cần làm thế đâu…”

Dù sao cậu chỉ cần nói vài câu là hết giận, không đáng để mọi người phải làm ầm lên.

Một bình luận cuối cùng thu hút sự chú ý của cậu:

[Bảo bối tốt bụng quá, bị chó xấu xa bắt nạt cũng không giận… Nhưng mẹ phải mách con chuyện này, Arthur cũng là con chó xấu xa! Hắn lén lấy quần áo của con rồi!]

“Cái gì?” Vân Nha tròn mắt: “Anh ấy… làm gì cơ?”

Chó xấu xa, Arthur, lén lấy quần áo – mấy từ này ghép lại khiến Vân Nha bối rối, cậu lo lắng cắn nhẹ môi dưới.

Rõ ràng vừa nãy anh còn dịu dàng hỏi cậu có thể hôn cậu không…

Nhưng bình luận hiển nhiên đã thấy hết mọi chuyện, họ nhanh chóng kể lại toàn bộ.

[Bảo bối nhìn tôi, lớn tiếng tố cáo: Hắn lấy cái áo sơ mi có kẹp của cậu mang đi rồi! Chắc chắn lấy về để liếʍ đấy!]

[Đúng đúng, hắn lấy cái kẹp áo sơ mi xong thì phòng phát trực tiếp cũng bị che đen. Chuyện xảy ra vào hôm cậu tát A Nặc đấy, nhất định là làm việc xấu gì rồi!]

Phòng phát trực tiếp chỉ bị tắt khi liên quan đến quyền riêng tư, như lúc tắm hay ngủ. Bình luận nói là ngày hôm qua, khi cậu và A Nặc cãi nhau… Nhưng lúc đó đâu phải buổi tối đâu.

“Hệ thống,” Vân Nha vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng, đôi môi đỏ mềm bị cắn đến ửng hồng, “những gì họ nói… có đúng không?”

“Đúng,” hệ thống phá tan ảo tưởng của cậu: “Đúng vậy, anh ta đã lấy cái kẹp áo sơ mi ren đen của cậu, cái cậu mặc hôm đầu tiên.”

Ngay cả kiểu dáng cũng nói rõ ràng như thế… Vân Nha nhớ ra mình quả thật không thấy cái kẹp đó nữa, nhỏ giọng trách: “Sao không nói cho tớ biết?”

Đó là do Arthur đã giúp cậu đeo vào. Vân Nha vẫn nhớ rõ, đầu tiên là vòng ren mềm mại, ôm lấy phần da thịt ở đùi, vài dải lụa đàn hồi kéo dài từ đó, được cố định bằng kẹp để giữ áo sơ mi không bị xô lệch khi di chuyển.

Lúc đầu cậu cũng không quen, kẹp áo để lại vết hằn trên chân, nhưng nó rất hữu ích nên cậu vẫn giữ lại.

Dù chỉ là một món đồ bình thường, sao lại bị Arthur lấy đi…

“Có nói cho cậu thì sao chứ?” Giọng hệ thống lúc này nghe có vẻ lạnh nhạt, vô cảm: “Nói để cậu biết người mà cậu tin tưởng đang vừa dỗ dành cậu, vừa lén mang kẹp áo của cậu về để liếʍ? Để rồi cả đêm mất ngủ vì sốc à?”

Tai Vân Nha đỏ bừng, hệ thống lại không ngừng châm chọc: “Cậu ngủ bên cạnh anh ta, dù anh ta lấy đi đồ lót của cậu, thậm chí kéo áo cậu lên để làm bậy, cậu cũng chẳng hay biết.”

“Vân Nha,” hệ thống kết luận: “Cậu sao mà ngây thơ đến thế?”

Ngay cả con thỏ yếu ớt nhất cũng biết ngụy trang trước dã thú, không bao giờ tự đưa mình đến gần. Nhưng Vân Nha thì khác, lúc nào cũng ngốc nghếch, không chút đề phòng. Chỉ cần dỗ dành vài câu là cậu sẽ ngoan ngoãn ngẩng gương mặt đỏ bừng, đôi môi ướŧ áŧ run rẩy để mặc người khác chiếm đoạt ngọt ngào từ cậu.

Thậm chí ngay khi biết tất cả, cậu chỉ có thể mở to đôi mắt ngấn nước, đáng thương như muốn khóc lại không dám, hoàn toàn không biết mình như vậy lại càng khiến kẻ biếи ŧɦái thèm khát hơn.