Nghe Được Tiếng Lòng Của Nhãi Con, Nhóm Pháo Hôi Trở Mình Chân Giẫm Kịch Bản

Chương 4: Tham Kiến Phò Mã

Chớp mắt đã đến ngày thi khoa cử.

Kỳ thi khoa cử của hoàng triều Thiên Phong được tổ chức ba năm một lần, tụ tập các văn nhân và nhân tài từ khắp nơi trên đất nước. Bất cứ ai có công danh cử nhân đều có thể tham gia khoa cử, không phân biệt tuổi tác.

Có ba địa điểm thi cử ở Kinh thành. Học trò ở trong Kinh thành sẽ làm bài kiểm tra tại Thư viện Hoàng gia nằm cách hoàng cung không xa. Lần này, quan chủ khảo là đương triều phò mã cùng đại học sĩ.

Tần Hề Hề tỉnh lại trong cỗ xe ngựa sang trọng. Bởi vì Tần Xu không yên tâm, vốn là người hiếm khi ra ngoài, đã tự mình hộ tống Tần Khải Hiên đến trường thi, đi cùng còn có Chu Dịch Dương.

[Trong sách không viết, nhưng chuyện này hẳn có liên quan đến tra cha. Ta nhớ rõ, người bạn tốt kia của đại ca sau này hình như đã trở thành quan lớn, đối xử với tra cha cũng rất cung kính, nhất định là có nhược điểm ở trên tay hắn.]

Tần hề Hề không mở mắt, ở nơi đó yên tĩnh suy nghĩ. Không có cách nào nhắc nhở đại ca, nàng chỉ có thể đi một bước xem một bước. Bây giờ vẫn còn sớm, cho dù không thể tham gia khoa cử, chờ lực lượng của nàng khôi phục lại một ít, lúc đại ca đi tìm bằng chứng, nếu những người đó muốn đối phó với đại ca, nàng có thể ra tay giúp đỡ, hẳn là có thể thay đổi kết cục.

Những ngày qua, nàng cảm nhận được tình yêu thương từ mẹ, các ca ca cũng đối xử chân thành với nàng. Người nhà như vậy, Tần Hề Hề quyết không cho phép bất cứ ai phá hủy.

Lối vào thư viện chật kín người, tất cả đều là học trò đến tham gia khoa cử cùng trưởng bối của bọn họ. Xe ngựa của Tần gia vừa xuất hiện, một người nam tử trông lớn hơn Tần Khải Hiên mấy tuổi đã đi tới.

"Hiền đệ, ngươi đến rồi."

Nam tử này là bạn tốt của Tần Khai Hiên, tên là Trương Tông Hiền, lớn hơn Tần Khải Hiên bốn tuổi, mới tham gia kỳ thi khoa cử năm nay. Hắn có tài văn chương xuất chúng và đã giành được vị trí đầu tiên trong cuộc trúng cử. Anh cũng là ứng cử viên được lựa chọn cho vị trí tam giáp trong kỳ thi khoa cử này.

"Ừm."

Tần Khải Hiên gật đầu, thái độ đối với Trương Tông Hiền không được coi là nhiệt tình. Hắn nhớ rõ lời nói của Tần Hề Hề, không ý thức khi kết bạn, bị người hãm hại. Hắn không có nhiều bạn tốt ở Kinh thành, người duy nhất chơi thân chính là Trương Tông Hiền. Nếu thật sự có người hại hắn, thì chỉ có thể là Trương Tông Hiền... Đã điều tra mấy ngày qua, đã xác nhận chuyện này. Dù tạm thời chưa thể xé rách da mặt, nhưng cũng không thể nóng bỏng giống như trước.

"Hiên Nhi, con đã kiểm tra kỹ chưa?"

Thân hình của Tần Xu quá bắt mắt, bà cũng không xuống xe ngựa, nhịn không được nhắc nhở một câu, trong lòng có chút lo lắng. Khoa cử sẽ kéo dài trong ba ngày, bà đã chuẩn bị mọi thứ trong nhiều ngày. Dù là đồ ăn, đồ uống hay những thứ khác, mọi thứ đều đã được bà đích thân kiểm tra và chưa qua tay người khác. Tuy nhiên, vẫn có chút không yên tâm.

“Mẹ yên tâm, sẽ không có vấn đề gì.”

Tần Khải Hiên gật đầu với Tần Xu, sánh vai cùng Trương Tông Hiền đi về phía cổng thư viện.

Ở lối vào thư viện, một số hộ vệ đang kiểm tra bọc hành lý của mọi người xem có giấu thứ gì trong đó hay không.

Tần Khải Hiên đứng ở phía trước, Trương Tông Hiền theo sát hắn, hai người xếp hàng.

Rất nhanh đã đến lượt Tần Khải Huyền. Tần Khải Hiên đưa bọc hành lý cho hai quan sai, tùy ý để họ kiểm tra nó, vẻ mặt bình tĩnh.

Những quan sai đó rất chuyên nghiệp, đầu tiên họ kiểm tra bút mực, sau đó mới bắt đầu kiểm tra đồ ăn. Khoa cử khẩn trương, chỉ có thể mang theo một ít đồ ăn đã nấu chín. Tần Khải Hiên mang theo bánh bao hấp và đồ ăn nhẹ , đều do Tần Xu tự tay làm, tuy không tinh tế nhưng rất đỡ đói.

"Này, đây là cái gì?"

Hoa văn trên một miếng bánh ngọt thu hút sự chú ý của quan sai. Hắn cẩn thận nhìn nó, vẻ mặt thay đổi đáng kể.

"Ngươi thật to gan, dám dùng phương thức này để gian lận!"

Một trong những quan sai hét lên chói tai, các quan sai xung quanh cũng tập trung lại đây, nhìn Tần Khải Hiên với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

"Chuyện gì đang xảy ra?"

Những học trò đang xếp hàng đều biến sắc, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra. Trên xe ngựa, sắc mặt Tần Xu nhất thời trở nên khó coi. Rõ ràng là bà đã tự mình chuẩn bị, vừa rồi cũng không có phát sinh cái gì, vậy tại sao lại xảy ra chuyện?

"Ôi trời ơi, có chữ viết trên món ăn nhẹ này!"

Trương Tông Hiền đang đi theo phía sau Tần Khải Hiên, đột nhiên kêu lên và lùi lại vài bước.

"Tần Khải Hiên, không ngờ ngươi lại làm ra chuyện như vậy, ta đã nhìn lầm ngươi!"

Giả vờ đau lòng, lời nói mang theo ý dẫn đường, làm những người xung quanh không khỏi cảm thấy Tần Khải Hiên đã động tay động chân.

"Không thể nào, thật sự là gian lận. Chẳng lẽ ba năm trước cũng thi vào bằng cách này sao?"

"Ta nói, sao có thể có thiên tài như vậy? Mười một tuổi thi đậu cử nhân, nghĩ thế nào đều không thể, nguyên lai là gian lận tới."

"Phi, thật sự khiến cho người ta ghê tởm. Tuy nhiên, Tần gia là nhà giàu nhất hoàng triều, có chút thủ đoạn cũng là bình thường nhất, chỉ là không ngờ có người phát hiện ra."

….....

Mọi người không khỏi bắt đầu bàn tán lên, thanh âm vang lên không nhỏ, không có bất kỳ che giấu gì.

"Người tới, bắt lấy cho ta!"

Quan sai phụ trách kiểm tra ra lệnh, liền có hai người tiến tới muốn bắt lấy Tần Khải Hiên.

"Chậm đã!"

Một giọng nói ấm áp vang lên, hai bóng người một lớn một nhỏ bước ra khỏi thư viện. Đương triều phò mã Phó Khiêm, cũng chính là quan chủ khảo của lần thi khoa cử này, đi cùng với một cậu bé bốn hoặc năm tuổi có dung mạo rất tinh xảo.

"Tham kiến phò mã. . . "

Mọi người đồng loạt hành lễ. Phó Khiêm tuy không giữ quan chức nào, nhưng lại được hoàng đế vô cùng tín nhiệm, cũng là lão sư của mấy cái hoàng tôn, địa vị rất cao.

[À, không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, thật là đẹp mắt. Đi theo bên người hắn, không phải chính là tiểu hoàng tôn sinh ra thông minh, gần như được hoàng thất sủng ái nhưng lại chết trẻ đi?]

Giọng nói của nhu mềm đi vào trong đầu Bùi Hiên Dập. Hắn vô thức nhìn xung quanh, liền bắt gặp một đôi mắt to tròn. Trong xe ngựa, Tần Hề Hề đang cố gắng vươn đầu nhỏ ra cửa sổ, nhìn xung quanh.

“Xe ngựa đó là của nhà ai?”

Bùi Hiên Dập, sáu tuổi, thu lại tầm mắt, nhíu mày nhìn về phía dượng mình. Đây là lần đầu tiên có người dám nói hắn chết yểu, hắn thật ra cũng muốn biết hắn sẽ chết như thế nào!

"Là của Tần gia."

Phó Khiêm nhìn thấy Chu Dịch Dương đứng cạnh xe ngựa, lộ ra một chút không vui. Chỉ giải thích một câu, liền không nói gì thêm.

"Tần Khải Hiên, ngươi có cái gì muốn nói sao?"

Ánh mắt Phó Khiêm rơi vào trên người Tần Khải Hiên, không tin tưởng hắn sẽ gian lận. Tuy không phải học trò của ông nhưng cũng gặp qua vài lần, Phó Khiêm là có vài phần thưởng thức đối với học thức của Tần Khải Hiên. Năm đó ông cũng đã xem qua bài thi của Tần Khải Hiên. Người có tâm tính như vậy tuyệt đối sẽ không gian lận.

"Phó tiên sinh có thể trước tiên nhìn xem chữ trên món bánh nhẹ này."

Tần Khải Hiên cũng không có giải thích nhiều, tựa hồ đã đoán trước được, vẻ mặt bình tĩnh.

Phó Khiêm nhặt mấy món bánh ăn vặt, còn đưa cho vài cái cho Bùi Hiên Dập. Hai người xem qua rồi liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

"Tiên sinh, Khải Hiên nhất định quá khẩn trương cho nên mới như vậy. Hắn tuổi tác vẫn còn nhỏ, cầu xin các người giơ cao đánh khẽ buông tha hắn."

Trương Tông Hiền lập tức quỳ xuống, tỏ ra lo lắng cho bạn tốt của mình, còn thay mặt cầu xin tha thứ.

"Ồ? Trương huynh còn chưa nhìn thấy rõ các món ăn nhẹ đó, sao ngươi có thể chắc chắn là ta gian lận?"

Tần Khải Hiên quay lại nhìn Trương Tông Hiền, không hiểu tại sao làm Trương Tông Hiền đột nhiên có chút hoảng loạn.

Đột nhiên, Phó Khiêm và Bùi Hiên Dập đồng thời nở nụ cười.