Ngu Kiều quay đầu lại đánh giá cảnh vật xung quanh, đây là một dãy nhà cấp 4, cô đã chú ý đến khi tới đây, phía sau nhà có một cái dốc nhỏ, cách đó không xa là sân thể dục, phía trước là tường bao quanh của trường, cách ba bốn mét vẫn có thể hứng được ánh nắng.
Tường bao quanh trường chắc mới xây không lâu, đặc biệt là được trát bằng xi măng.
Nghe thấy vị giáo viên nói, khuôn mặt cô nở nụ cười, thấu hiểu lòng người, nói: "Không cần đâu, tôi tự dọn dẹp là được."
Dừng một chút, lại nói: "Hôm nay các em học sinh cũng bận."
Có lẽ vì trời nóng, cổ họng cô hơi khô.
Nghe xong lời này, trên mặt nữ giáo viên nhiều chút ngượng ngùng, cảm thấy cô giáo viên mới này thật tốt, lại nghĩ đến đám học sinh nghịch ngợm trong lớp mình, không khỏi cảm thấy có chút áy náy.
"Cạch" một tiếng, cửa mở.
Nữ giáo viên vội vàng đẩy cửa vào.
Căn phòng lâu lắm không ai đến, không gian tối tăm và ẩm ướt, một luồng hơi ẩm mốc xộc vào mặt.
Nữ giáo viên đang mang thai, không chịu nổi mùi này, nhíu chặt mày, phẩy phẩy tay rồi che miệng bước vào.
Ngu Kiều đi theo sau, xách theo một chiếc vali lớn, nhìn vào trong thấy bàn ghế bày lộn xộn, còn có những chiếc giường tầng bằng gỗ, khuôn mặt không có biểu cảm gì.
Lúc trước khi còn đi rèn luyện bên ngoài, đã từng ở trong những hang động, với cô mà nói, nơi này đã là khá tốt, ít nhất là cô vẫn còn sống.
Cô biết rõ ràng mục tiêu của mình.
Đặt vali xuống, lại đi thêm vài bước vào trong.
Nữ giáo viên đi đến cửa sổ, xé tờ báo dán trên kính ra, căn phòng sáng sủa hơn một chút, mỉm cười nói: "Bây giờ thời tiết nắng nóng, đồ đạc lau chùi một chút là khô ngay, hôm nay cô cứ chịu khó vậy, lát nữa tôi sẽ gọi vài học sinh đến chuyển bàn ghế sang phòng bên cạnh để cho phòng này rộng rãi hơn."
"Nếu cô thiếu gì, có thể ra siêu thị ở cổng trường mua, ở đó đầy đủ mọi thứ, kể cả chăn mền."
"Vâng, cảm ơn cô Vương."
"Không cần khách sáo, tôi phải cảm ơn cô mới đúng, từ nay lớp 7 còn nhờ cô lo liệu."
"Không đâu, đó là trách nhiệm của tôi."
Nói đến đây, đôi mắt Ngu Kiều sáng lên một chút.
Cả hai lại nói thêm vài câu, sau khi tiễn nữ giáo viên đi rồi, nụ cười trên khuôn mặt cô dần phai nhạt, tay nhẹ nhàng quẹt lên mặt bàn bên cạnh, đầu ngón tay trắng nõn đã bị dính màu đen.
Cô trong đầu gọi một tiếng "Huyền Anh", thấy không ai trả lời, cô cau mày, từ sau khi trong đầu cô xuất hiện một số thông tin về đối tượng nhiệm vụ vào mấy ngày trước, cái tên "Huyền Anh" này dường như đột nhiên biến mất, không có bất kỳ phản hồi nào.
Nói thật, Ngu Kiều cũng không hiểu vì sao lại là mình, suy đi nghĩ lại, sự khác biệt duy nhất giữa cô và những người khác chỉ là cô đã xuyên không.
Kiếp trước, Ngu Kiều chỉ sống đến hơn hai mươi tuổi, sau khi chết trong một vụ tai nạn xe, cô xuyên vào tu chân giới, trở thành lục tiểu thư con dòng chính của Ngu gia ở thành Đồng Dương, một trong 172 thành dưới sự cai quản của Thiên Nguyên Tông trên Đại Lục Trung Lan, cùng họ cùng tên, cũng là Ngu Kiều.
Thiên phú của cô khá tốt, có duy nhất một linh căn hệ Mộc, năm bảy tuổi theo các đệ tử trong gia tộc lên Thiên Nguyên Tông, sau đó nhập môn bái sư tiếp tục tu luyện, đến tuổi mười tám thành công đột phá Trúc Cơ kỳ, đây được coi là một giai thoại trên toàn Đại Lục Trung Lan.
Nhưng giờ nghĩ lại, tất cả như một trò cười.
Dẫu vậy, dù đó là một cuốn tiểu thuyết, nhưng như câu chuyện " Trang Sinh mộng điệp "*, thực và hư khó phân, cô không thể nào phân biệt đâu là thật, đâu là giả.
* Trang Sinh mộng điệp: 庄生梦蝶 đề cập đến một câu chuyện, trong đó, Trang Sinh mơ thấy mình biến thành một con bướm, bay lượn tự do, không còn là con người. Khi tỉnh dậy, ông tự hỏi liệu mình là Trang Sinh mơ thấy mình là con bướm, hay là con bướm mơ thấy mình là Trang Sinh.
Và dù sao đi nữa, cô đã thật sự sống trong đó hơn năm mươi năm, đối với cô, cuộc sống ấy đã thành thói quen.
Vì thế, cô vẫn muốn quay lại, muốn báo thù cho chính mình, nếu đoán không sai, người đẩy cô vào tình cảnh này chính là thiếu chủ Ma giới. Mối hiềm khích giữa cô và Ôn Như Ý đã không phải chuyện một sớm một chiều có thể giải quyết, nhưng với thiếu chủ Ma giới, cô lại không thù không oán gì.
Ôn Như Ý là nữ chính thì sao? Cô không sợ.
Nghĩ đến đây, cô khẽ thở ra một hơi, quay người bắt đầu chậm rãi thu dọn đồ đạc.
Thỏa thuận giữa cô và Huyền Anh rất đơn giản, đó là đến một vài nơi thay đổi vận mệnh của một người.
Ngu Kiều cảm thấy, việc này đơn giản hơn nhiều so với việc tu luyện tích lũy điểm, so với việc ngày ngày ở bên ngoài dầm mưu dãi nắng, đánh đấm gϊếŧ chóc, đến đây quả thật như đang nghỉ dưỡng.
Huyền Anh nói với cô, sau khi hoàn thành những nhiệm vụ này nhiều nhất cũng chỉ mất thời gian một hai năm mà thôi.
Một hai năm trong tu chân giới thực sự không phải là gì cả.