Không Thể Bán Đứng Mèo Con

Chương 4: Điểm của cô đã tính là cao lắm rồi, được không?

Hai người mẹ của Trì Thác và An Cửu Cửu đều biết về nhà kho này. Có lẽ vì hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau và thật sự không có bạn bè khác nên hai người mẹ cũng không quá nhạy cảm về việc cần tránh điều tiếng giữa chúng.

Tất nhiên cũng có thể do hoàn cảnh gia đình bận rộn khiến hai người mẹ không có thời gian để nhạy cảm với những chuyện như vậy.

Vì vậy căn cứ bí mật này trở thành nơi hai người cùng làm bài tập. Vì ở ngay trong khu dân cư nên hai người mẹ cũng yên tâm.

Tuy nhiên hôm nay Trì Thác đến muộn mười phút. Áo thun đồng phục trắng của anh dính bụi, dưới cằm có vết trầy xước.

“Đánh nhau hả?” Đôi mắt của An Cửu Cửu có hình dáng như mắt mèo tròn trịa với đuôi mắt hơi nhếch lên. Khi ngạc nhiên, đôi mắt cô trông lại càng tròn vo.

“Không.” Trì Thác không nhiều lời, ngồi xuống bên cạnh An Cửu Cửu, đưa tay ra: “Bài thi.”

An Cửu Cửu bĩu môi, lôi từ cặp sách ra tờ bài thi của lần thi thử đầu tiên trong kỳ nghỉ hè.

Trì Thác nhìn chằm chằm vào con số trên đó, rất lâu mà không nói gì.

“…” An Cửu Cửu lo lắng nhìn anh: “Cậu đừng tức đến ngất nhé…”

Trì Thác: “…”

“Tớ thật sự…” An Cửu Cửu khó nói thành lời: “Mẹ tớ còn không quan tâm điểm thi thử của tớ như cậu đâu. Đưa mẹ tớ xem bài này tớ chẳng thấy áp lực gì nhưng áp lực duy nhất lại toàn từ cậu mà ra.”

“Môn Toán của cậu…” Trì Thác gần như phát điên: “Sao mà thi được số điểm này thế?”

Ngày nào anh cũng dạy cô nửa tiếng môn Toán, tháng trước còn đoán đề rất chuẩn, thế mà cô lại chỉ được hơn 90 điểm.

An Cửu Cửu co người lại, ôm lấy đầu gối, chiếc quần đồng phục màu xanh che đi nửa khuôn mặt. Cô chớp mắt, cười hì hì.

Trì Thác không nói thêm lời nào, lôi cặp sách của An Cửu Cửu qua, rút ra hai cuốn tiểu thuyết và một cuốn… kịch bản.

Anh phớt lờ chúng, cương quyết rút ra cuốn sổ ghi lỗi sai.

An Cửu Cửu nhìn thấy khớp tay anh có vài chỗ đỏ tấy.

“Cậu thật sự đánh nhau à?” Cô nhíu mày, đứng dậy lấy hộp cứu thương trong kho.

“Trên đường gặp hai tên du côn ngược đãi mèo.” Trì Thác không muốn nói thêm.

Thật ra còn một lý do khác là gần đây trong lòng Trì Thác luôn có một ngọn lửa vô danh. Gặp phải những kẻ như vậy, anh coi như có cơ hội để trút giận.

Toàn là ức hϊếp kẻ yếu. Ít nhất anh ức hϊếp còn có lý do chính đáng.

“Cậu đang học lớp 12 đấy.” An Cửu Cửu ngửa đầu, dùng cồn i ốt lau vết thương trên cằm anh: “Nếu có chuyện gì xảy ra, mẹ cậu chắc sẽ phát điên mất.”

“Cậu cũng đang học lớp 12.” Trì Thác đáp trả: “Không thể vì mẹ cậu không quan tâm điểm số của cậu mà buông thả bản thân được.”

“… Tớ đã đủ điểm chuẩn rồi mà. Lần trước chủ nhiệm còn nói với mẹ tớ rằng nếu giữ vững phong độ thế này, năm sau thi nghệ thuật chắc chắn không vấn đề gì.”

Buông thả gì chứ…

Điểm của cô đã tính là cao lắm rồi, được không?

Trì Thác ngả đầu ra sau, tránh cây bông tẩm cồn mà An Cửu Cửu lại sắp đưa tới rồi lặng lẽ bắt đầu làm cuốn sổ ghi lỗi sai cho cô.

An Cửu Cửu nhún vai, ném cây bông trong tay đi, cầm lấy cuốn kịch bản thử vai.