Nghịch Thiên Cải Mệnh: Quyển 2

Chương 2-1: Huyết Quang Dưới Trăng

Tại rừng trúc, ánh trăng nhợt nhạt phủ lên từng tán lá, tạo nên một không gian vừa tĩnh lặng, vừa lạnh lẽo.

Giữa khoảng không ấy, Tử Đình đứng thẳng lưng, trên người toàn là vết bầm tím khẽ gọi:

“Thanh Tử Thiên, ra đây đi.”

Không một tiếng đáp lại, chỉ có tiếng gió khẽ thổi qua, nhưng Tử Đình không hề nóng lòng. Một lát sau, từ một cái lỗ nhỏ dưới lớp đất ẩm, một bóng hình con chuột lang tam thể quen thuộc chui ra rồi hóa thành hình người. Nó nhìn nàng bằng đôi mắt sắc lạnh, hiện rõ vẻ không hài lòng:

“Tại sao lại để đám phàm nhân đó đánh đến thế này? Đây đã là lần thứ tư trong bảy ngày qua rồi.”

Tử Đình cúi đầu, ánh mắt điềm nhiên như nước:

“Không sao.”

“Không sao?”

Ánh mắt Thanh Tử Thiên quét qua những vết thương còn rỉ máu trên người Tử Đình, giận dữ:

“Mẹ kiếp! Ngươi đường đường là một vị thần, dù có cải trang thì sao phải để bọn chúng làm nhục đến thế? Nếu không phải ta đánh thức Trình Tranh, ngươi còn định để chúng đánh đến khi nào?!”

Tử Đình không trả lời ngay. Nàng nhìn vào bóng trăng lấp ló sau những tán trúc, lắc đầu rồi chầm chậm giải thích:

“Ngươi không hiểu. Dưới thân phận phàm nhân, hơn nữa lại là người hầu cận, nếu ta phản kháng, sự oán ghét trong lòng những vị phu nhân và thái tử phi kia sẽ càng thêm sâu sắc. Chúng sẽ không chỉ dừng lại ở những trận đòn lẻ tẻ mà tìm đủ cách khiến ta không còn đường nào để ở lại cạnh thái tử điện hạ thì rất rắc rối.”

“Nhưng nếu ta tỏ ra yếu đuối, ngoan ngoãn và không có sức phản kháng, họ sẽ giảm đi rất nhiều lòng phòng bị.”

“Một cung nữ thấp hèn, không nhan sắc nổi bật, chỉ cần biết cúi đầu thì sẽ là quân cờ hoàn hảo để lợi dụng.”

“Phải tiêm nhiễm ý nghĩ ấy vào đầu của chúng, khi đó ta sẽ có thể hành động dễ dàng hơn, tránh được rất nhiều ánh nhìn, lặng lẽ thực hiện những kế hoạch của mình.”

Nói đến đây nàng khẽ trùng mi mắt:

“Nhưng việc thái tử điện hạ bảo vệ ta hôm nay sẽ làm họ nhận định ta là một mối nguy. Xem ra phải suy tính một đường khác rồi.”

Thanh Tử Thiên im lặng một lúc, nhìn Tử Đình với ánh mắt vừa tội lỗi vừa không cam:

“Để mình bị tổn thương để đạt được mục đích, ta không hiểu nổi. Ngươi như vậy là quá khắc nghiệt với chính mình rồi. Vả lại… có đáng không?”

Tử Đình không có lấy một chút dao động, câu trả lời ngắn gọn, nhưng đầy kiên định:

“Đáng.”

Với nàng, cần gì phải đong đếm xem ‘đáng’ hay ‘không đáng’. Chỉ cần là vì y, tất cả đều xứng đáng!

Một khoảng yên lặng kéo dài sau câu nói của Tử Đình, mãi sau nàng mới lên tiếng, âm điệu thấp nhẹ như gió đêm:

“Phía Bạch Cư Di thế nào rồi?”

Thanh Tử Thiên trầm giọng, khẽ nhíu mày khi nhớ lại những thông tin gần đây:

“Lâu rồi ta không gặp hắn. Từ lúc Chi Vương Trình Tranh lịch kiếp thì hành tung hắn bí ẩn hơn hẳn. Nhưng trong vài tuần gần đây, ta phát hiện hắn có vẻ đang lùng sục khắp nơi, tìm kiếm một thứ gì đó liên quan đến... sức mạnh cổ xưa.”

Nghe vậy Tử Đình hơi nhíu mày, trầm tư phân tích:

“Bạch Cư Di không phải là kẻ dễ dàng bỏ qua bất cứ cơ hội nào, nhân lúc vị thần mạnh thứ hai Tiên giới vắng mặt để hành động thì không có gì lạ. Nhưng sức mạnh cổ xưa sao? Hắn lại muốn cắn nuốt thứ gì nữa ư? Hay là giải phóng cái gì khác? Dù là gì thì nó cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.”

Ánh mắt Tử Đình dần u ám theo từng câu nói. Dứt lời nàng im lặng một lúc để suy tính các khả năng rồi mới lên tiếng:

“Thanh Tử Thiên, ngươi hãy quay về quỷ vực đi. Khoảng thời gian tới, chúng ta tạm thời ngừng liên lạc hoặc gặp mặt, có gì ta sẽ chủ động.”

Thanh Tử Thiên nhìn nàng, vẻ mặt không mấy vui vẻ, nó mở miệng định phản đối nhưng Tử Đình đã tiếp lời trước:

“Có vẻ Bạch Cư Di đã bắt đầu thăm dò, hắn thường xuyên vắng mặt như vậy không phải đơn giản chỉ vì đang tìm kiếm gì đó mà đồng thời muốn ngấm ngầm kiểm tra động thái của những kẻ dưới trướng, trong đó có cả ngươi.”

Nàng dừng lại một chút, giọng nói lại ấm áp như vỗ về:

“Hắn là người rất thận trọng, nếu phát hiện ra điều gì bất thường, sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, vậy nên hãy tạm thời xa ta một thời gian.”

Thanh Tử Thiên nhìn Tử Đình bằng ánh mắt đầy sự lo lắng và phức tạp. Nó định nói thêm gì đó, nhưng rồi chỉ cúi đầu, như một sự đồng thuận trong im lặng, sau đó biến mất vào bóng tối.

Tử Đình đứng đó, đôi mắt vẫn nhìn xa xăm về ánh trăng vằng vặc, lạnh lẽo chiếu xuống những cánh trúc.