Cũng kể từ ngày Trình Tranh được chọn làm thái tử thì các buổi huấn luyện võ thuật ngày càng khắc nghiệt.
Hôm nay, Trình Tranh trở về điện của mình với toàn thân bầm dập, trên y phục còn lấm tấm máu khô. Y gắng gượng bước vào phòng, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.
Tư Duệ - một cung nữ thân cận của Trình Tranh, mang theo nước ấm và thuốc băng bó để lên bàn, đôi tay chai sần cẩn thận chăm sóc từng vết thương của y.
Từng đường nét trên khuôn mặt nàng phổ thông đến độ chỉ cần không gặp vài lần sẽ dễ dàng quên ngay. Nhưng thần thái cử chỉ lại toát ra vẻ cuốn hút đến kỳ lạ.
Tư Duệ nói:
“Ngày nào cũng bắt điện hạ phải huấn luyện võ thuật đến kiệt quệ, vậy mà một dược sư trị thương cũng không điều đến.”
Tông giọng của nàng không cao không thấp, nét mặt cũng chẳng có biểu tình gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao Trình Tranh lại có cảm giác như nàng không chỉ là đang bất mãn, mà còn có chút tức giận.
Y khẽ rít lên một tiếng khi thuốc ngấm vào da thịt đáp:
“Không sao cả. Quen rồi.”
Tư Duệ giảm lực tay, cẩn thận bôi thuốc lên những vết thương trên người Trình Tranh, đôi mắt nàng lướt qua những vết bầm tím và xước dài trên lưng y, câu từ pha chút mỉa mai:
“Người Xích Qủy quốc quả thật có cách nhìn khác lạ. Những vết sẹo này, trong mắt họ lại trở thành chiến tích, là dấu ấn trưởng thành của một người. Vậy thì điện hạ sắp thành vị chiến thần vĩ đại nhất rồi.”
Giọng nói y vang lên nhẹ như bâng nhưng lại không kém phần nghiêm nghị:
“Tư Duệ, không nên nói như thế. Nếu để người khác nghe được, sẽ là phiền phức lớn đấy.”
Nàng cúi đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ:
“Điện hạ nói phải. Là ta lỡ lời, mong ngài lượng thứ.”
Trình Tranh nhìn hình ảnh Tư Duệ phản chiếu qua gương, cảm giác thân thuộc khó tả lại ùa về. Đây không phải lần đầu y cảm nhận như vậy, nhưng không thể nào lý giải được.
Y khẽ lên tiếng:
“Tư Duệ, ta luôn cảm thấy ngươi rất đặc biệt. Không giống như một người hầu cận bình thường.”
Đôi tay nàng hơi khựng lại, ánh mắt lóe lên sự bất ngờ, một nụ cười thoáng qua trên môi rồi nhanh chóng biến mất.
Nàng vừa chải tóc cho y vừa nhẹ nhàng đáp:
“Thái tử điện hạ, có lẽ là vì ta đã ở cạnh ngài từ khi còn nhỏ. Người quen thuộc với sự hiện diện của ta, nên cảm giác như vậy cũng không có gì lạ.”
Trình Tranh nheo mắt, gật gù lẩm bẩm:
“Thật sao?”
Nói đoạn y nhướng mày tiếp lời:
“Nhưng ta chưa từng thấy ai như ngươi, dù là trong cung hay ngoài cung. Ngươi khiến ta cảm thấy an tâm, giống như… ta đã quen biết ngươi từ rất lâu.”
Người quen sao? Đúng vậy!
Bởi người cung nữ thân cận ở bên cạnh Trình Tranh không ai khác chính là Tử Đình.
Trái tim nàng loạn lên vài nhịp, nhưng rồi chỉ khẽ cười, điều chỉnh âm điệu đáp:
“Nếu điện hạ nghĩ như vậy, đó là vinh hạnh lớn nhất của ta.”
Dù không nhận được câu trả lời rõ ràng, Trình Tranh cũng không truy vấn thêm. Một lúc sau vì quá mệt mỏi mà y dần nghiêng đầu tựa vào ghế, từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, giọng nói mơ hồ:
“Tư Duệ, ngươi là người ta tin tưởng nhất.”
Nghe những lời này, Tử Đình – dưới hình dạng Tư Duệ – khẽ siết chặt tay, nhìn vị thái tử điện hạ trước mặt đang say giấc mà trong lòng đầy những xúc cảm lẫn lộn.