Tạ Hạnh An vốn là người trầm lặng, mọi oán hận đều ghi tạc trong lòng, hiếm khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Trong nguyên tác, những lần hắn bộc lộ hỉ nộ ái ố rất ít ỏi. Hà Cẩn nhớ rõ nhất một lần, đó là khi Tạ Hạnh An trên đường đến tế bái cha mẹ, vô tình gặp nàng. Nàng nhìn thấy hương nến và vàng mã hắn cầm trên tay, liền lớn tiếng mắng rằng hắn mang đến xui xẻo, cố ý làm nàng gặp vận rủi.
Sau đó, nàng sai người đánh hắn tới chết đi sống lại, thậm chí còn định đào mộ, quất roi vào thi thể cha mẹ hắn. Tạ Hạnh An chỉ biết cúi đầu cầu xin, nhưng vẫn bị đánh đến thở chẳng ra hơi. Bi kịch hơn, lão bộc duy nhất bên cạnh hắn, người mà hắn xem như người thân cuối cùng, đã bị gia nhân nhà họ Hà đánh chết khi cố bảo vệ hắn.
“Trời mưa như trút nước, căn nhà tranh cũ nát rách bươm, nước mưa nhỏ giọt khắp nơi. Thi thể lão Triệu nằm trên một chiếc chiếu rách duy nhất. Tạ Hạnh An ngồi bên bàn, tấm lưng gầy yếu thấm ướt lạnh buốt. Hắn không nói một lời, mặc cho máu từ trán chảy xuống, đôi mắt dần dần ánh lên ngọn lửa căm hờn như sắp bùng nổ.
Nếu trước kia những hành động của Hà Cẩn còn có thể gọi là kiêu căng bồng bột, thì lần này, việc nàng đánh chết lão Triệu là một tội ác thực sự, không thể tha thứ, nợ máu phải trả bằng máu.
Tạ Hạnh An siết chặt cây bút chu sa trong tay, ánh mắt khắc sâu mối hận, nghiến răng ghi xuống cái tên kia – Hà Cẩn.
Máu nhỏ xuống mặt giấy, cây bút gãy đôi, nét mực loang lổ thấm sang cả mặt sau.”
— Trích "Quyền Thịnh Thiên Hạ", chương 106.
Hà Cẩn toàn thân run rẩy, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Nhưng những chuyện kia, có lẽ do vận may của Tạ Hạnh An quá lớn, nên hình như đều không thành. Nước ớt mang theo thì lại hóa thành nước lã, cây gậy đánh hắn thì đột ngột gãy giữa chừng…”
Đúng là vận khí của nam chính, có muốn ghen tị cũng chẳng được.
Hà Cẩn nhẹ nhõm, vui sướиɠ thở phào: “À, không thành! Không thành thì tốt quá! Thế chẳng phải là không có thù oán gì sao? Ồ, đúng vậy mà…”
Nhưng một nha hoàn lại bổ sung: “Tuy nhiên, lần này…”
Mắt Hà Cẩn mở to, vội vã hỏi dồn: “Lần này? Là lần này cái gì?”
“Tiểu thư!” Ngoài cửa, một nha hoàn mũm mĩm thở hổn hển chạy vào, vừa nói vừa hốt hoảng: “Tiểu thư, người có muốn ra xem không? Cái thằng tiểu súc sinh kia… mặc kệ bọn họ đá thế nào cũng không chịu quỳ!”
“Tiểu súc sinh…” Hà Cẩn lẩm bẩm hai tiếng, rồi đột nhiên đứng bật dậy: “Là thằng tiểu súc sinh nào?”
Trong lòng nàng bất chợt trỗi lên một dự cảm chẳng lành.
“Là… là Tạ... Tạ Hạnh An đó!”
“Chết ta rồi!” Hà Cẩn nuốt nước bọt, chân vừa nhấc lên liền khuỵu xuống, cả người đổ sầm xuống đất.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Ba nha hoàn hoảng hốt đồng thanh, vội chạy đến đỡ nàng dậy.
“Ta không sao, nhưng hắn thì không chịu nổi đâu.” Hà Cẩn thở dốc, túm lấy cổ tay áo nha hoàn mũm mĩm: “Ngươi mau ra ngoài, bảo bọn họ dừng tay, không ai được động vào Tạ Hạnh An nữa!”
Hà Cẩn loạng choạng đứng lên, chân run lẩy bẩy, đi còn trượt mấy bước, cuối cùng phải cố gắng lắm mới đỡ được thân mình. Nàng vừa chỉnh trang vừa vội vã lao ra ngoài, lòng như lửa đốt.