Thời Trạch từ từ mở mắt, đập vào mắt cậu là một mảnh hỗn độn. Sau khi thấy rõ mình đang ở đâu, đôi mắt mơ màng dần sáng tỏ.Cậu nhanh chóng ngồi dậy, vội đi cầm máu rồi cho AI liên lạc với bệnh viện của biệt thự.
Nơi này là chỗ cho quân nhân cấp cao, có bệnh viện quân đội chuyên nghiệp, chẳng mấy nhân viên y tế đã xách dụng cụ y tế đến cấp cứu cho cậu. Y học của nhân loại phát triển đến thời đại tinh tế như hiện giờ, phương pháp cấp cứu và thuốc thang đều đạt trình độ cao nên vết thương trên cổ tay Thời Trạch được xử lý nhanh chóng.
"Cậu Thời, xin hãy trân trọng mạng sống, đừng đùa với tính mạng của bản thân thế này nữa."
Nhân viên y tế cấp cứu xong mới tức giận nói với Thời Trạch, trong mắt còn hiện vẻ chán ghét và khinh miệt.
Thời Trạch thấy rõ sự khinh miệt này, cũng biết vì sao đối phương lại hành xử như thế. Nhưng hiện giờ cậu không muốn giải thích thêm, chỉ muốn một mình tận hưởng niềm vui vì còn được tồn tại trên cõi đời này.
Nhân viên y tế thấy cậu không nói gì mà chỉ nhắm mắt lại thì càng tức giận hơn. Anh ta còn muốn nói thêm nhưng đã bị người bên cạnh ngăn lại.
"Cậu Thời, chúng tôi sẽ báo cáo lại chi tiết chuyện hôm nay cho Nguyên soái biết." Một nhân viên y tế khác nói.
Điều này thì Thời Trạch không cản được. Thân phận của cậu hiện giờ là phu nhân Nguyên soái, xảy ra chuyện gì thì bệnh viện quân khu có trách nhiệm phải báo cho Nguyên soái biết.
Thời Trạch chỉ nói: "Đêm nay các anh đã vất vả rồi, cảm ơn."
Thấy cậu không làm loạn, không khóc nháo mà chỉ bình thản, lại còn biết nói cảm ơn, các nhân viên y tế đều thấy lạ nên nhìn cậu bằng con mắt ngạc nhiên vô cùng.
Sau khi rời khỏi biệt thự, dàn nhân viên y tế hết nhịn nổi, quay sang hỏi nhau.
"Ban nãy Thời Trạch nói cảm ơn đó, chuyện lạ nghìn năm có một."
"Chắc sợ chết khϊếp rồi. Cậu biết đấy, nhiều bệnh nhân trải qua sinh tử đều biết ơn vì bản thân còn sống và cảm ơn người cứu mình mà."
"Người khác thì tôi còn thấy dễ hiểu chứ Thời Trạch thì rất lạ. Ai mà biết cậu ta đang ủ mưu gì. Nguyên soái xui xẻo thật, sao lại bị loại người này bám mãi không buông chứ."
"Thôi, đừng nói nữa, chuyện này đầu đuôi thế nào cứ báo lại với Nguyên soái là được."
...
Thời Trạch lặng lẽ ngồi tựa vào giường. Gian phòng có vết máu nhầu nhụa khắp nới. Vừa qua sống chết một phen nhưng lúc này tâm trạng cậu đang rất vui.
Mất ba năm ròng rã, cuối cùng cậu cũng giành lại được thân thể mình.