Gia Dự muốn nói, Bạch Dụ, mẹ không phải cầu chúc cho con, con vốn dĩ đã không hạnh phúc rồi.
Ngay cả tang lễ cuối cùng của bà, cũng chỉ có mỗi Gia Dự đứng ra tổ chức.
Cậu quỳ trong linh đường suốt một đêm, ngẩng đầu lên nhìn di ảnh đen trắng của Bạch phu nhân. Đêm hôm đó, thật yên tĩnh, thật lạnh lẽo. Quay đầu nhìn lại, tất cả chỉ còn là bóng tối mịt mùng. Gia Dự bỗng rơi nước mắt, đôi tay run rẩy đốt tiền giấy vàng mã cho bà. Trong ánh lửa cậu như thấy trước kết cục của chính mình.
Nụ cười trên gương mặt cậu tràn đầy vẻ bi thương. Người khác nhìn vào ánh nến thấy hy vọng, còn Gia Dự lại thấy tuyệt vọng...
Thấy Gia Dự đứng ngẩn ra tại chỗ, gương mặt tái nhợt, Thẩm Tư Huyên đẩy nhẹ cậu một cái. “Nhị thiếu, sao vậy, về quê thì lòng chùng xuống à?”
Gia Dự không nói gì, tro cốt của Bạch phu nhân vẫn còn ở thành phố A. Biết vậy cậu đã mang theo về. Hít một hơi thật sâu, cậu thản nhiên nói hai chữ: “Dẫn đường.”
Đi theo Thẩm Tư Huyên leo lên núi, càng đi sâu vào bên trong, giác quan nhạy bén của Gia Dự lập tức phát hiện điều bất thường.
Nơi này giống như một góc khuất bị thế giới lãng quên.
Rừng cây rậm rạp tựa như một biển xanh cuồn cuộn, tùy ý phát triển. Lá cây đan xen dày đặc, tầng tầng lớp lớp, tạo thành một tấm màn che kín ánh sáng mặt trời. Những loài hoa cỏ không tên mọc đầy như những ngôi sao nhỏ, đỏ như lửa, hồng tựa ráng chiều, trắng tựa tuyết, rực rỡ đầy mê hoặc.
Thế nhưng, khu rừng tưởng như yên tĩnh này lại bị bao phủ bởi một làn sương mù nhàn nhạt.
Làn khói trắng lượn lờ khắp nơi. Số lượng côn trùng bất thường bám trên những chiếc lá xanh mướt. Dù là chim muông hay thỉnh thoảng xuất hiện vài con dã thú, ánh mắt chúng đều chằm chằm vào hai người.
Dù cách một khoảng xa, Gia Dự cũng cảm nhận được ánh nhìn soi mói ấy.
Điều đáng sợ hơn là, rõ ràng đây là thế giới của côn trùng và thú dữ, nhưng lại không có lấy một tiếng động.
Yên lặng, yên lặng đến mức kỳ dị.
Gia Dự bất giác rùng mình, da đầu tê dại, nhưng vẫn cứng đầu đi tiếp. Có lẽ cảm nhận được sự bất an của người bên cạnh, Tư Huyên nắm lấy tay Gia Dự. Cảm giác ấm áp từ da thịt chạm vào nhau khiến cậu bình tĩnh hơn. “Đừng sợ, chúng không làm hại người đâu.”
Tư Huyên nhìn về phía sau Gia Dự, chỉ một ánh mắt, bầy thú âm thầm bám theo sau họ lập tức lặng lẽ rút lui như thủy triều.
Họ leo suốt hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến được lưng chừng núi.
Nơi này có một căn nhà tre cũ kỹ, tường ngoài loang lổ, in hằn những dấu vết của năm tháng.
Thẩm Tư Huyên đẩy cửa bước vào. Phòng khách thật giản dị, nền lát gạch đá, bàn ghế đều bằng gỗ, chẳng có nổi một chiếc sofa. Chiếc tivi cũ kỹ kiểu dáng đã bị đào thải từ lâu, trên bức tường ố vàng dán đầy những giấy khen, tất cả đều ghi một cái tên:
Tư Huyên.