Chiếc Maybach đen lướt qua cầu, thắng gấp rồi dừng ngay ngắn ở làn đường bên phải. Bật đèn cảnh báo, Thẩm Gia Dự bước xuống, tay cầm bó hoa hồng.
Đứng bên lan can cầu, ánh mắt cậu đờ đẫn nhìn mặt hồ gợn sóng phía xa. Bó hoa bị ném xuống chân một cách hờ hững. Sau một lúc lâu, cậu khẽ thở dài. Nực cười thật, đến giây phút cuối đời còn nhận được hoa từ kẻ thù. Một sự sỉ nhục trọn vẹn.
Cơn gió lớn thổi tung vài cánh hoa đỏ, xoáy tròn trong không trung. Cậu rút điếu thuốc cuối cùng, hút một nửa, gió lấy đi phần còn lại.
Gạt tàn thuốc, cậu leo lên lan can.
Lúc này, người muốn cứu cậu chỉ có cơn gió phía trước đang ngăn cản, còn muốn gϊếŧ cậu, không chỉ là cơn gió phía sau đang thúc giục.
Không một chút do dự, không luyến tiếc, cậu dứt khoát nhảy xuống.
Nỗi sợ hãi khổng lồ lao tới như móng vuốt sắc nhọn. Cảm giác rơi tự do không ngừng xé toạc tâm trí, xen lẫn tiếng gió rít gào. Trong thoáng chốc, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu:
"Vì sao… rõ ràng điều tôi muốn chấm dứt là nỗi đau, chứ không phải mạng sống này?"
Trên cầu, vài người qua đường và hai chiếc taxi dừng lại khẩn cấp, hét lên bảo anh đừng nhảy, rồi lao về phía cậu. Nhưng tất cả đều chậm một bước, không kịp chạm đến vạt áo cậu.
Bóng hình ấy tựa như ánh sáng thoáng qua, rực rỡ chói lòa rồi vụt tắt trong nháy mắt.
"Ầm...."
Tiếng nước vỡ tung, bọt trắng bắn lên tung tóe. Âm thanh ấy như một cú đánh mạnh vào tim mọi người có mặt. Họ dựa vào lan can, rướn cổ nhìn xuống mặt hồ. Nhịp tim loạn xạ trong l*иg ngực giống hệt mặt nước bên dưới, từng vòng sóng lan ra không ngừng, kể lại sự vỡ vụn và tuyệt vọng.
Mặt hồ gợn sóng mãi không yên.
Một lúc sau, có người bừng tỉnh từ cú nhảy đầy quyết tuyệt, thậm chí có chút đẹp mắt ấy, hét lên:
"Mau cứu người! Đứng đó làm gì nữa!"
Tiếng hét như hòn đá rơi vào nước, khuấy động cả đám đông. Vài người dũng cảm đã bắt đầu cởϊ áσ khoác, định lao xuống nước. Nhưng chưa kịp hành động, một bóng đen đã bất ngờ lao vυ't ra từ phía sau, nhanh như chớp nhảy xuống trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
"Ầm..."
Lại một tiếng nước nổ vang.
Nước hồ lạnh buốt tràn vào miệng mũi Thẩm Gia Dự, áp lực khủng khϊếp làm cậu nghẹt thở. Cơ thể co giật, yếu ớt giãy giụa, chỉ có thể bất lực nhìn bản thân dần chìm xuống đáy hồ.
Nhìn lên mặt nước lấp lánh, sinh mệnh của cậu như bó hoa hồng bị giẫm nát, chảy ra dòng nhựa đỏ tươi, sự sống nhanh chóng cạn kiệt.
Khoảnh khắc cái chết ập đến, ký ức như cuộn phim tua nhanh:
Tấm bài vị đen kịt, tiếng roi vun vυ't trong không trung…
Lễ cưới của Tô Hiến, chiếc nhẫn trao tay…
Giọng điệu cay nghiệt của Tư Huyên: "Thấy chưa? Người ta mới là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp. Còn cậu?"
Hắn nhìn cậutừ trên xuống dưới, ghé sát tai cậu thì thầm: "Thẩm Gia Dự, đừng tự hạ thấp mình nữa."
Ngay sau đó, linh hồn cậu rời khỏi cơ thể bất lực, bóng tối nuốt trọn chút sinh cơ còn sót lại.
Tiếng vọng cuối cùng của linh hồn vang lên: "Nếu có thể làm lại một lần nữa! Nếu có thể làm lại…"