Chờ một cái thôi mà Tê An đã chờ đến tận chiều tối.
Mặt trời dần khuất, chim chóc bay về tổ, màn đêm buông xuống.
Khi Trần Lan đẩy cửa bước vào, trong phòng khách, chiếc tivi cũ vẫn đang phát phim Tom và Jerry – mèo đuổi chuột, tuy náo nhiệt mà vẫn tĩnh lặng.
Cậu thiếu niên tóc đen nằm cuộn mình trên ghế sô-pha, chiếc điều khiển từ xa đã rơi xuống đất, cậu vẫn đang say ngủ.
Không biết là do ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ quá đỗi dịu dàng, hay là buổi chiều tà thực sự quá đẹp, một người luôn lý trí và điềm tĩnh như Trần Lan, vậy mà cũng nảy sinh ý nghĩ hoang đường rằng thời gian có thể dừng lại.
Sự yên tĩnh ấy bỗng vỡ vụn.
Nhìn thấy đôi má cậu thiếu niên đỏ bừng khác thường, tim Trần Lan khẽ lỡ một nhịp. Anh bước nhanh tới ghế sô-pha, đưa tay lên trán Tê An để kiểm tra nhiệt độ.
May quá, vẫn bình thường.
Không phải bị sốt, chỉ là một Beta nằm úp mặt nửa khuôn mặt vào chăn, khiến làn da mỏng manh bị hầm đến đỏ ửng cả lên.
Tê An mơ màng nghe thấy giọng của anh nam chính, lại ngửi được mùi cháo trứng bắc thảo thơm lừng, lầm bầm càu nhàu:
“Sao giờ anh mới về...”
Lúc cậu tỉnh táo sẽ chẳng bao giờ cho phép bản thân bám người như thế này đâu, trông chẳng khác gì một cục mochi dính dẻo mất mặt cả.
Trần Lan bị cậu ôm cổ kéo lại, khó lòng kiềm chế, đành cúi người xuống gần hơn, eo thon khẽ siết lại, đường nét gầy gò căng lên đầy mạnh mẽ.
Bắp tay rắn rỏi của cậu nhân viên nhỏ bị giấu gọn trong lớp áo thun trắng rộng thùng thình.
Sô-pha thì quá nhỏ, Trần Lan chống một tay bên mặt Tê An, nhìn từ sau lưng, thân hình mảnh khảnh của một Beta đã bị anh bao phủ kín mít.
Alpha khom người lại, cẩn trọng không để đè lên cái gối ôm bé bỏng mong manh.
Ấy vậy mà đối phương chẳng chịu buông ra.
Dường như còn chưa đủ, má cậu mềm mại dụi dụi vào tay anh, làm nũng:
“Đói rồi…”
Tấm chăn trượt xuống, để lộ chiếc cổ trắng muốt lấp ló sau lớp khăn lụa đắt tiền, đập vào mắt người đối diện.
Cơ thể cao lớn với dáng người đỉnh cấp Alpha của anh khẽ khựng lại, nén tiếng thở gấp.
Tầm nhìn lướt qua lớp da phớt hồng, còn sót lại vài dấu vết Alpha nhàn nhạt chưa tan.
Trần Lan nhìn vào đôi mắt cụp xuống ấy, khàn giọng, kiềm chế nói:
“Ở nhà đồ ăn không đủ cho em ăn sao?”
Nghe mà cứ như đang hỏi chuyện cơm nước.
Mùi cháo trứng bắc thảo thơm nức mũi, khiến cái bụng đói của Beta không chịu nổi mà réo rắt lên.
Hình như còn thoang thoảng cả mùi dầu xoa bóp...
Chẳng lẽ anh nam chính bị thương?
Âm thanh sắc nhọn từ 233 vang lên, cuối cùng cũng kéo lý trí của cậu chủ tỉnh lại từ giấc ngủ.
Tê An mở to mắt, nhìn rõ tình cảnh hiện tại, sững người.
Cậu rụt tay lại như điện giật, vội vàng đẩy người đàn ông đang đè lên người mình ra.
Kết quả bàn tay trắng nõn ấy lại đυ.ng trúng cơ bụng và phần hông rắn chắc của anh.
Trần Lan khẽ "hừ" một tiếng đầy bất mãn.
…Ồ. Ngại chết đi được.
Ngủ trưa đúng là hại người mà.