Bạch Nguyệt Quang Đoản Mệnh, Nhưng Thực Sự Xinh Đẹp [Xuyên Nhanh]

Quyển 1 - Chương 14

Lúc ẩn lúc hiện.

Tê An buồn bực chụp xong, áp má vào mặt bàn học mát lạnh để hạ nhiệt, vành tai đỏ bừng lên: “…Thật là kỳ quặc.”

Cậu tự an ủi mình, chỉ là một Beta thôi, không cần giữ ý tứ giống Omega. Bị nhìn thấy một chút cũng chẳng sao, hơn nữa cậu vẫn đang mặc quần áo mà.

Ngược lại, những fan đã xem qua những bức ảnh có phần nhạy cảm của cậu, thậm chí còn đơn phương rơi vào lưới tình… Nếu biết cậu chỉ là một Beta, có khi họ sẽ bị đả kích đến mức không ngóc đầu lên được.

Cậu trai thẳng trên mạng chớp đôi mắt long lanh xinh đẹp, tiếp tục tết dây, nhưng đúng lúc này, từ cánh cửa lớp học đã khóa lại vang lên tiếng gõ.

Sau đó là âm thanh ai đó đang vặn thử khóa cửa.

… Ai vậy?

Chột dạ như kẻ làm chuyện mờ ám, Tê An lập tức cất điện thoại, lộn xộn khoác thêm áo ngoài.

Tê An lẩm bẩm: “Tiêu rồi tiêu rồi, sao lại có cả cửa sổ nhỏ chuyên dụng cho giáo viên chủ nhiệm thế này… Lâu quá không đi học, mình quên mất luôn. Bên ngoài chắc không có ai nhìn thấy chứ?”

Cậu mở cửa ra, may mắn không thấy ai.

Bây giờ đang là giờ học, có lẽ là bạn nào đó quay lại lấy đồ, thấy cửa khóa nên rời đi.

Hơn nữa… cậu thật sự cũng không làm gì quá đáng cả.

Chỉ là cởϊ áσ khoác, mở hai cái cúc áo, rất chỉnh tề mà.

Thậm chí ở góc độ đó còn không thể nhìn thấy cậu đang cầm điện thoại.

Nhưng Tê An không dám thử thêm nữa, cậu chỉnh sửa lại, nhắm mắt gửi đi rồi tắt máy.

Mọi việc diễn ra liền mạch không chút do dự.

Cậu không muốn biết fan hay người qua đường sẽ chửi cậu hời hợt thế nào.

Thời gian ăn trưa ở trường Trung học số 2 Minh Thành.

Nhà ăn náo nhiệt với tiếng nói cười và tiếng va chạm của bát đũa.

Một vài Alpha như Vu Vị Bình, từ nhỏ đã quen ăn đồ ăn nhà làm, không quen với đồ ở căng tin nên đã gọi đồ bên ngoài mang vào, chọn góc ít người để ăn.

“Không phải anh Chu nói hôm nay sẽ gọi thêm vài món bổ dưỡng à? Là muốn ăn cùng chúng ta chứ gì, sao còn chưa đến?”

“Haiz, chắc đi tiêm thuốc ức chế rồi.”

Lời vừa dứt, nhân vật chính đã xuất hiện.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Alpha vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đi xuyên qua đám đông ngoái đầu nhìn theo, mắt không liếc ngang dọc.

Có hơi làm màu, nhưng gương mặt ấy lại quá xuất sắc, vừa ngầu vừa lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt với người thường.

“Chậc, gương mặt khiến người ta ghen tị của anh Chu.”

“Trước đây tôi giành vợt bóng bàn với anh ấy mà còn bị chê cười, bảo trông tôi như củ khoai tây.”

Một Alpha suýt chạm mặt Tê An buổi sáng, đang lơ đãng, buột miệng nói:

“Còn không phải sao, nếu không thì tại sao người ta không chọn cậu cõng chứ?”

Nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, mặt đỏ bừng.

Không khí lập tức rơi vào im lặng.

Vu Vị Bình cười lớn, cố làm dịu bầu không khí.

Còn Kinh Trục Phong (anh Chu) vừa đến, nhìn lướt qua bàn ăn, cau mày:

“Lần sau đừng gọi món cay.”

Vu Vị Bình ậm ừ đồng ý, trong lòng thầm nghĩ anh ấy không ăn cay từ bao giờ thế. Ngoài miệng thì oán trách:

“Anh Chu, hồi nãy anh bảo em cản mấy người đó lại là vì gì thế? Trong đám đó có một Omega, em mặt dày giữ lại, suýt nữa bị coi là lưu manh.”

Kinh Trục Phong gõ ngón tay lên bàn, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng lúc đi tìm người.

Ánh sáng mờ ảo chiếu qua…

Màu da nhạt như tuyết.

Mềm mại đến mức như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan. Chàng trai tóc đen khẽ vuốt dọc cánh tay, sau tai và sau gáy đều trắng muốt, ánh mắt mơ hồ.

Giống như thần Ganymede xinh đẹp trong thần thoại, vì vẻ đẹp mà bị các vị thần cướp đi.

Tất cả như một cảnh phim cũ vừa vượt quá giới hạn, vừa thuần khiết.

Nếu không phải anh đúng lúc đi tìm Beta ăn trưa và kịp ngăn người khác lại…

Kinh Trục Phong khó chịu đổi tư thế, dùng cơn đau để áp chế cảm giác nóng bức quen thuộc, vài giây sau lại đổi tư thế lần nữa.

“Chờ đã, anh Chu, anh vừa tiêm thuốc ức chế xong mà, kiểm soát lại tin tức tố đi!”