"Đừng động đậy."
Dường như giọng nói bực bội vang lên từ trên đầu.
Hệ thống 233 lúc này không nhịn được lên tiếng: [Điểm giá trị nhân vật tăng 3%.]
Nghe vậy, Tê An liền coi mình như con cá đông lạnh không cảm xúc, không biết xấu hổ, nằm lì trong lòng Kinh Trục Phong.
Tê An lấy hết dũng khí, từ từ đưa tay, vòng qua cổ Kinh Trục Phong.
Cánh tay trắng ngần như màu sen, dưới ánh mặt trời lại càng trắng sáng, giống như dây leo không xương.
Trong lòng cậu thầm nhắc nhở, hình tượng, hình tượng.
Người kia bước chân chợt khựng lại, như cố ép ra câu: "Xuống trước đi."
Bên cạnh vang lên giọng nói vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Trục ca, anh không được à? Để em, để em."
Kinh Trục Phong nhíu mày, nếu không phải đang ôm giữ cậu, đã đá một cái rồi: "Ai không được? Đến đây...!"
Nhìn Tê An một cái, anh nuốt lời chửi thề lại, hắng giọng, giọng điệu tự nhiên dịu xuống: "Đổi tư thế, tôi cõng cậu."
Rất nhanh anh hối hận với quyết định này.
Cặp chân dài thẳng tắp của cậu thiếu niên đặt lên eo anh, có lẽ sợ ngã, hai chân cậu kẹp chặt hai bên eo thon gầy của anh.
Cậu nhẹ nhàng nằm trên lưng anh.
Qua lớp vải, mùi thơm thoang thoảng và hơi ấm khiến cả người nóng bừng.
May mà tiếng nói chuyện đã thu hút sự chú ý.
"Cuộc sống ở trường cao trung Fox có khác nhiều so với ở đây không?" Tê An không nhịn được hỏi.
Cậu biết trường Fox là một trường cao trung tư thục nổi tiếng ở Minh Thành, mang bầu không khí quý tộc giống như trong tiểu thuyết, học sinh ở đó hoặc là con nhà giàu, hoặc là học sinh giỏi được tuyển chọn.
Fox rất hào phóng với học bổng dành cho học sinh xuất sắc, Tê An từng đi nộp hồ sơ cùng nam chính.
Dĩ nhiên, mục đích của cậu là để săn bạn trai nhà giàu.
Trong cốt truyện, Trần Lan chính là trong thời gian học tại Fox đã tạo dựng được nhiều mối quan hệ khởi nghiệp.
Chỉ là một lần hiểu lầm nhỏ.
Tê An, người hộ tống thái tử học, lại bất ngờ được chọn làm học sinh xuất sắc, suýt trở thành học sinh được tuyển. Khi nhận được email, cậu cứ ngỡ mình đang mơ.
May thay, cuối cùng chỉ là nhầm lẫn.
Người nhận được cơ hội nhập học vẫn là Trần Lan.
"Sao tự dưng lại hỏi vậy? Có quen ai ở trường Fox à?"
"Đúng đó, nói tên ra thử xem, biết đâu chúng tôi cũng quen."
Dường như là đùa: "Tên tiểu tử thúi nào?"
Tê An vô thức định nói tên Trần Lan, nhưng lại nhớ đến hình tượng, liền dừng lại.
Hắc Nguyệt Quang rất hư vinh, sẽ không bao giờ nói ra mình quen Trần Lan – một kẻ nghèo túng.
Cậu còn muốn săn bạn trai nhà giàu nữa cơ.
Dù bản thân chỉ là Beta, cậu cũng không muốn để người khác biết mình sống chung với một Alpha.
"Chỉ tò mò thôi."
"Không có gì đặc biệt đâu, chỉ nhiều hoạt động hơn thôi? Đừng tò mò, người trong đó phiền lắm, đặc biệt là Alpha."
"Bầu không khí cũng tệ, gần đây có một kẻ điên đang phát rồ, Trục ca với bọn tôi chẳng muốn dây dưa, chuyển ra chơi riêng."
Tê An: "Phát rồ?"
Có ảnh hưởng đến nam chính không?
Vu Vị Bình nhìn cậu thiếu niên tóc đen từ nãy giờ luôn giữ nét mặt bình thản, giờ hiếm khi thể hiện sự chú ý, tưởng cậu chỉ tò mò chuyện phiếm.
"Đúng vậy, có một Alpha phát điên vì trong hồ sơ tuyển sinh nhìn trúng một Omega, kết quả là Omega đó không đến, tức đến mức đi khắp nơi trút giận tìm người."
Tê An nhẹ nhõm.
Không liên quan đến nam chính là tốt rồi.
Lúc này trong phòng y tế, ngoài bác sĩ Beta thì không còn ai khác.
Tê An vốn dĩ không quá lo lắng, với tư cách là một chàng trai thẳng sống trong thế giới mạng… mặc dù chưa từng yêu đương lần nào.
Giới tính của cậu ở thế giới này là Beta, nên hoàn toàn không sợ bị lợi dụng.
Ngược lại, cậu còn cảm thấy những anh Alpha mà cậu hay bám lấy, những người luôn giữ mình trong sạch, mới là người cần được bảo vệ.
Ống quần rộng của cậu được vén thẳng lên, làn da trắng như tuyết, nơi bị ma sát với vải để lại sắc đỏ nhạt, trông như dính vài cánh hoa đào… bất giác khiến người ta cảm thấy thứ sắc thái mơ hồ mà thanh thuần ấy lại quyến rũ đến lạ thường.
Kinh Trục Phong cau mày, ý nghĩ đầu tiên là trách quần áo kém chất lượng, nhưng vừa nghĩ xong, anh lập tức quay lại đẩy mấy người khác đang đứng ngơ ngác:
"Nhìn gì mà nhìn, ra hết ngoài đợi đi."
Bác sĩ nhìn hồ sơ của Tê An, biết rõ giới tính của cậu, liền nói: "Ấy ấy, trốn gì chứ? Tôi chỉ có một mình, bận không xuể. Còn muốn mấy cậu ra ngoài giúp lấy thuốc cho cậu Beta này nữa kìa."