Sau Khi Tà Thần Bị Nhầm Thành Bia Đỡ Đạn Yếu Đuối

Chương 12: Đoàn xiếc tử vong (12)

Ngoài giấy báo, bít tết còn được gói thêm một lớp túi nhựa, có thể ngăn không cho nước sốt và mùi thơm thoát ra.

Giản Bất Miên tháo lớp túi nhựa và giấy báo ra, nếm thử một miếng bít tết.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, cậu nhíu mày.

Miếng bít tết căn bản chưa được nấu chín, vừa cắn xuống là một ngụm máu tanh nồng tuôn ra, miệng toàn là chất lỏng nhớp nháp mùi tanh.

Khó ăn ngang ngửa với bác sĩ xương tối hôm qua.

Cậu lập tức đặt miếng bít tết xuống, dùng sữa bò súc miệng.

Cuối cùng Giản Bất Miên không ăn bít tết nữa, chỉ ăn nửa lát bánh mì nướng. Vị bánh khá ổn, có mùi bột mì và hương sữa thoang thoảng.

Mọi người đều đang ăn sáng.

Dù sao sắp tới phải luyện tập xiếc, tất nhiên cần ăn để giữ sức, đêm hôm trước hoảng loạn và chạy trốn đã tiêu hao quá nhiều thể lực.

Hơn nữa, biết đâu đây lại là bữa ăn cuối cùng của họ, chẳng ai muốn chết khi bụng còn đói.

Sau khi các người chơi ăn sáng xong, một nhân viên của đoàn xiếc khiêng ra một cái thùng gỗ, trong thùng có rất nhiều mảnh giấy nhỏ đã được gấp lại.

“Xin mời các thành viên đoàn xiếc xếp hàng rút nội dung huấn luyện hôm nay.”

Tất cả mọi người đều mặt mày xám xịt, lập tức xếp thành một hàng dài. Sau bài học tối hôm qua, không ai còn dám chậm trễ, dù trong lòng càng thêm khϊếp sợ.

Mức độ khó dễ của “nội dung huấn luyện” mà họ rút được gần như có thể quyết định sự sống còn của họ.

Giản Bất Miên đứng ở giữa hàng, rất nhanh đã đến lượt cậu.

Cậu hờ hững chọn đại một mảnh giấy nhỏ, nắm trong lòng bàn tay.

Cậu bước đến một góc không có người, mở mảnh giấy ra.

Mặt trước mảnh giấy viết một hàng chữ.

L*иg giam dưới nước.

Bốn chữ này vừa mới được viết bằng máu tươi, Giản Bất Miên có thể ngửi thấy mùi máu tanh mới.

Máu còn chưa đông lại, dòng máu viết nên chữ “giam” đang chảy xuống, nhìn kỹ lại, cả hàng chữ biến thành “L*иg xác dưới nước”.

“L*иg xác dưới nước à?” Giản Bất Miên cong môi: “Thú vị đấy.”

Cậu lật mặt sau mảnh giấy, nhìn thấy nội dung huấn luyện xiếc chi tiết.

[Dưới nước, trói buộc, ngạt thở.]

[Trói tay hai bên của nghệ sĩ xiếc lại, ném vào bể kính đầy nước, bên trong bể kính đặt một số chướng ngại vật.]

[Nghệ sĩ xiếc cần trong vòng mười phút thoát khỏi bể nước, phải tự mình cởi trói, vượt qua chướng ngại vật, điều chỉnh hô hấp.]

[Nếu trong vòng mười phút không thể thành công rời khỏi bể nước, nghệ sĩ xiếc sẽ bị xoá sổ.]

Người xem trong phòng phát trực tiếp, khi thấy nội dung huấn luyện mà Giản Bất Miên rút trúng, lập tức sôi trào.

[Độ khó này, cảm giác tân người chơi này lành ít dữ nhiều rồi.]

[Vừa bị trói buộc vừa phải nhịn thở dưới nước, lại còn giới hạn thời gian, tiểu mỹ nhân này xui xẻo quá vậy? Rút trúng nội dung huấn luyện như thế.]

[A, khó khăn lắm mới thấy vừa mắt một người chơi, kết quả lại sắp chết rồi, hy vọng chết cho đẹp chút, không thì tiếc gương mặt này quá.]

[Nữa đi nữa đi, muốn xem tiểu mỹ nhân bị trói lại, không thể phản kháng~]

Giản Bất Miên xem xong nội dung huấn luyện, vẻ mặt không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ gấp tờ giấy lại, nhét vào túi áo phồng căng.

Giọng phát thanh vang lên trong đại sảnh, là giọng trẻ con quái dị kèm theo âm thanh điện nhiễu “xèo xèo”, lặp đi lặp lại: [Xin các nghệ sĩ xiếc trong vòng ba mươi giây hãy đến sân tập của mình nhé! Xin các nghệ sĩ xiếc trong vòng ba mươi giây hãy đến sân tập của mình nhé! Xin các nghệ sĩ xiếc ba mươi giây trong vòng đến sân tập của mình nhé!]

[Hôm nay cũng phải chăm chỉ luyện xiếc đấy! Nếu không sẽ bị… loại… bỏ đó!]

Trên không trung đại sảnh lơ lửng đồng hồ đếm ngược khổng lồ, xung quanh đại sảnh xuất hiện nhiều cánh cửa, treo bảng ghi tên nội dung luyện tập tương ứng.

Mọi người chen lấn nhau chạy vào cánh cửa thuộc về sân tập của mình.

Giản Bất Miên bước đi thong thả, tiến vào cánh cửa treo bảng “L*иg nước”.

Sau khi cậu bước vào, dòng chữ trên bảng cửa đột nhiên thay đổi.

Từ chữ kim loại biến thành chữ máu đỏ tươi “L*иg xác trong nước”, như thể được viết bằng hỗn hợp máu tươi và nước bẩn.

Nghệ sĩ xiếc bị chọn, chính là xác trong l*иg nước đó.