Tôi lén nhìn vài lần, phải thừa nhận rằng dáng người của hắn không tệ. Nhìn bề ngoài thì gầy, nhưng cởi ra lại có cơ bắp. Khác hẳn tôi, gầy còm, trông chẳng khác nào một con gà bệnh.
Không đúng, sao tôi lại phải tự so sánh mình như thế?
Kỷ Minh Khải là kiểu người rất chú trọng ngoại hình. Thấy chiếc áo sơ mi của mình có một nếp nhăn do bị đè, hắn liền không mặc nữa mà quay sang hỏi tôi:
"Ở đây em có để áo sơ mi của tôi không?"
Do ba mẹ tôi quá yêu thích Kỷ Minh Khải, thường xuyên bảo hắn ở lại qua đêm, cộng thêm tính cầu toàn của hắn, trong phòng tôi lúc nào cũng có sẵn vài bộ quần áo dự phòng.
Phản xạ có điều kiện, tôi xuống giường, mở tủ, lấy một chiếc áo sơ mi phù hợp và đưa cho Kỷ Minh Khải. Nhưng ngay khi đưa áo, tôi mới sực nhớ: Chúng tôi đã ly hôn! Tôi không có nghĩa vụ phải lo chuyện áo quần cho anh ta nữa!
Tôi lập tức lôi hết quần áo của Kỷ Minh Khải ra khỏi tủ, ném lên giường và hét lên:
"Mang hết đồ của anh đi! Sau này đừng có tới đây nữa!"
Kỷ Minh Khải ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn luôn như thế, chẳng bao giờ chịu nói rõ ràng, cứ như mở miệng ra thì sẽ mất mạng vậy.
Nếu trước khi ly hôn Kỷ Minh Khải chịu nói rõ mọi chuyện với tôi, thì có lẽ tôi đã không đến mức chẳng thể ở chung với hắn dù chỉ một ngày.
Thật ra, tôi đã quen với sự trầm lặng và lạnh nhạt của Kỷ Minh Khải từ lâu.
Trong nhà, mọi quyết định chỉ có tôi tự mình làm. Tôi là kiểu người tuy tính tình không tốt nhưng lại rất dễ thích nghi, nên phần lớn thời gian tôi chẳng để tâm đến điều đó. Với sự ăn ý sau nhiều năm quen biết, tôi thường hiểu được ý của hắn qua ánh mắt hoặc biểu cảm.
Nhưng những chuyện thế này, dù tôi có hiểu ý Kỷ Minh Khải, thì tôi vẫn cần hắn nói rõ ràng.
Nếu thích người khác, ít nhất cũng phải cho tôi một lời giải thích nghiêm túc chứ! Sao có thể qua loa như thế được?
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy ấm ức, kéo cửa phòng đóng sầm lại, để mặc mẹ tôi lao vào mắng mỏ:
"Con sáng sớm la hét gì trong phòng thế? Không cho Tiểu Khải ngủ một giấc yên lành vào cuối tuần được à? Ăn mặc phong phanh thế kia, cảm lạnh thì mẹ không chăm đâu!"
Tôi lẳng lặng đóng cửa, nhảy lên giường, ôm lấy chiếc chăn nhàu nhĩ của mình. Một lát sau, tôi cảm nhận được Kỷ Minh Khải đắp chiếc chăn lông mềm của hắn lên người tôi, rồi rời giường mặc quần áo.
3
Thực ra, tôi vẫn luôn thích Kỷ Minh Khải.
Tôi là một người không giỏi giữ bí mật, thường ngày chỉ biết nói lung tung, nhưng bí mật này tôi đã giấu hơn mười năm, ngoại trừ tôi, chẳng ai biết. Giờ đây, bí mật ấy vẫn chưa kịp nói ra, có lẽ sẽ mãi nằm lại trong lòng tôi.
Từ nhỏ đến lớn, số người thích Kỷ Minh Khải nhiều không đếm xuể, chỉ riêng thư tình nhờ tôi chuyển giúp cũng đã hơn hai mươi lá.
Tại sao lại nhờ tôi? Bởi vì tôi là người bạn duy nhất của Kỷ Minh Khải.
Kỷ Minh Khải giống như bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình: thông minh, EQ cao, lạnh lùng, ít nói cười, dáng vẻ kiêu ngạo, chẳng bao giờ kết bạn mà chỉ có đàn em đi theo.