Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi Mà

Chương 1

Ba ngày trước, vào lúc 10 giờ sáng, tôi và Kỷ Minh Khải chính thức ly hôn, rời khỏi Cục Dân Chính, tôi hít một hơi thật sâu, rồi quay sang nói với hắn:

"Cả đời này không gặp lại nữa, chồng cũ."

Kỷ Minh Khải chẳng thèm nhìn tôi, chỉ mở giấy chứng nhận ly hôn ra xem rồi gấp lại, nhét vào túi, lạnh nhạt đáp:

"Được."

Nhưng chỉ ba ngày sau, vào buổi tối, tôi và hắn lại ngồi sóng vai bên bàn ăn ở nhà ba mẹ tôi, còn dùng chung một chén canh.

Ba mẹ tôi vẫn chưa biết chúng tôi đã ly hôn, họ lấy cớ "bạn bè tặng ít thịt bò tươi" để gọi Kỷ Minh Khải đến cùng thưởng thức, họ còn chu đáo bưng cho "con rể quý" một tô canh thịt bò nóng hổi.

Kỷ Minh Khải kính cẩn nhận lấy, mẹ tôi nhìn hắn đầy kỳ vọng, hỏi:

"Canh này nhạt hay vừa miệng con?"

Con người Kỷ Minh Khải rất giỏi lấy lòng người lớn, hắn uống một ngụm lớn, rồi cười đáp:

"Không nhạt cũng không mặn, mẹ nấu ngon lắm."

Mẹ tôi cười đến không khép miệng.

Tôi nếm thử một ngụm, rồi nói:

"Nhạt toẹt, nhà mình còn muối không, mẹ?"

Mẹ tôi liếc tôi một cái sắc như dao, giật lấy chén của tôi rồi nói:

"Không ăn thì thôi."

Chuyện như vậy tôi đã quen rồi. Trong nhà, địa vị của Kỷ Minh Khải còn cao hơn tôi nhiều. Thứ tự xếp hạng là: mẹ tôi đứng nhất, ba tôi thứ hai, Kỷ Minh Khải thứ ba, con chó A Hoàng đứng thứ tư, còn tôi ở chót bảng.

A Hoàng là con chó của nhà tôi.

Tôi thật không hiểu nổi, mẹ tôi tinh mắt đến mức chỉ cần liếc qua là phân biệt được khoai tây ngon và dở, vậy mà lại không nhận ra được Kỷ Minh Khải là một kẻ tiểu nhân giả dối.

Tôi và Kỷ Minh Khải vốn là thanh mai trúc mã, quen nhau từ khi còn bé. Hồi nhỏ, hắn đã rất kiêu ngạo.

Khi Kỷ Minh Khải học lớp 1, tôi mới vào mẫu giáo, hắn đã nói một câu tôi không bao giờ quên:

"Phân biệt không nổi hình chữ nhật với hình vuông thì là đồ ngốc."

Sợ quá, tôi vừa khóc vừa năn nỉ Kỷ Minh Khải dạy mình, nhưng hắn không chịu, còn bảo:

"Có học cũng vẫn là đồ ngốc thôi."

Tôi khóc mấy ngày liền, đến mức cơm cũng chẳng ăn nổi.

Lớn lên thì khỏi nói, tôi mãi là học sinh kém, còn hắn là học sinh giỏi; tôi bị so sánh với hắn hết lần này đến lần khác. Thành tích, ngoại hình, gia cảnh của Kỷ Minh Khải đều hơn tôi một bậc, đến mức khi hắn cầu hôn và nói muốn đăng ký kết hôn với tôi, tôi đã nghĩ hắn bị điên.

Kỷ Minh Khải chẳng đưa ra lý do gì, chỉ bảo:

"Trong số các lựa chọn, em là tốt nhất."

Thật tự luyến đến phát tởm!

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn kết hôn với hắn, một phần vì mẹ tôi cứ thúc ép mãi.

Sau khi ly hôn, tôi dự tính tận hưởng cuộc sống độc thân, nhưng vì không dám nói với ba mẹ, nên chuyện rắc rối lại kéo dài. Mẹ tôi mà biết, chắc chắn sẽ đuổi theo tôi bằng chổi lông gà và quát:

"Không biết cố gắng gì cả! Với cái bộ dạng lôi thôi của mày, tìm đâu ra người tốt hơn Tiểu Khải?"

Mẹ tôi tính khí không tốt, tim cũng không khỏe, nên tôi chẳng dám làm bà buồn.

Kết quả, đến tối, Kỷ Minh Khải ôm cái chăn mẹ tôi phơi cả buổi chiều bước vào phòng tôi, tôi không dám phản kháng, chỉ có thể yếu ớt nói:

"Mẹ, Kỷ Minh Khải ngày mai phải đi làm, để anh ấy về nhà ngủ đi."