Sư tử màu đen?
Cô lắc lắc đầu, có chút lạc quan nghĩ rằng, có thể đối diện là một nghệ sĩ.
Nhưng sau khi phát câu này xong, khán giả lại im lặng.
Nghệ thuật gia ông Kim không phải không muốn tiếp tục xem phát sóng trực tiếp, chỉ là, nó tới nơi cần đến rồi, muốn đi gặp một nhân vật lớn.
Đội trưởng đội cận vệ của Vương đế quốc Vân Gian, đại tá Bach.
Nó được đội một chiếc mũ giáp đặc biệt, phong kín tất cả các giác quan, được đưa lên thang máy. Trước khi quang não tắt, nó có chút hối hận nghĩ rằng, mình sắp bị chẻ thành hai nửa, mà phát sóng trực tiếp vẫn còn nhiều tinh tệ chưa dùng như vậy.
Côn trùng đã chết nhưng tiền vẫn còn đó, thật khó chịu!
Sớm biết vậy đã toàn bộ thưởng cho người phát trực tiếp kia rồi, ôi, đều tại người phát trực tiếp quá đẹp, khiến nó quên mất chuyện này.
Sau khi đi qua một đoạn đường dài, nó được đưa đến một căn phòng trống.
Vài quân nhân im lặng tháo bỏ trói buộc của nó, rời khỏi đây, để nó lại nơi này, chờ đợi cận vệ trưởng Bach.
Mắt ông Kim nhìn quanh căn phòng.
Đây là một căn phòng màu trắng tinh khiết, ngoài một chiếc ghế nghỉ hình sóng màu trắng, không có bất kỳ trang trí nào, cực kỳ đơn giản.
Có thể thấy người của đế quốc Vân Gian người hoàn toàn không biết hưởng thụ, sinh mệnh chỉ có chiến đấu, mở rộng, cá lớn nuốt cá bé.
Ông Kim lắc đầu, chậm rãi bò đến trước bức tường.
Bức tường của căn phòng được làm bằng một loại vật liệu bạc đặc biệt, hình ảnh của nó phản chiếu trên tường, những râu trên miệng đều được phản chiếu rõ ràng. Nó đứng trước bức tường, tự ngắm mình một lúc, cảm thán mình thật là một chú côn trùng anh tuấn
Nó đong đưa râu hai cái, lại nhớ đến người phát trực tiếp nhỏ đáng thương kia.
Chỉ là trong căn phòng này không thể kết nối với quang não bộ, nó vò đầu bứt tai, bỗng nghĩ ra một biện pháp, từ trong túi lấy ra một màn hình hơi mỏng to bằng lòng bàn tay.
"May mà tôi mang theo cái máy cổ này." Ông Kim tự nói với mình, thành thạo kết nối mạng, trên màn hình lại xuất hiện khuôn mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của cô gái.
Lần này cô không đang đùa giỡn với sư tử trên đồng cỏ, mà đôi tay cô đang nghiêm túc lái xe, không chú ý đến việc ông Kim đã quay lại.
Ông Kim chỉ liếc nhìn một cái, còn chưa kịp tặng thưởng, đã nghe thấy tiếng bước chân trầm trọng phía sau.
Ủng quân đội đạp xuống đất, âm thanh lạnh lẽo trầm trọng.
Nó quay lại, một người đàn ông điển trai mặc quân phục gật đầu với nó.
Người đàn ông dường như có vấn đề về chân, khi đi bộ, hơi hơi khập khiễng.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến khí chất nghiêm nghị lại lạnh thấu xương tỏa ra từ người anh ta, phát ra hơi thở đáng sợ khiến ông Kim kinh hồn táng đảm.
Ông Kim vội vàng đặt màn hình sang một bên, run run rẩy rẩy nói: "Xin hỏi, ngài, ngài có phải là cận vệ trưởng Bach không?”
Người đàn ông không biểu cảm gật đầu, vẻ mặt lạnh băng.
Ông Kim lập tức quỳ xuống, toàn bộ côn trùng phủ phục dưới chân người đàn ông, chuẩn bị lấy ra thư xin hàng đã chuẩn bị sẵn, để bày tỏ lòng cầu hòa của hành tinh của chúng nó, thì chiếc máy tính bảng đặt trên ghế nghỉ đột nhiên phát ra một âm thanh kỳ lạ—
“Ngao ô gâu gâu gâu!”
Sự chú ý của cận vệ trưởng Bach ngay lập tức bị thu hút, nhìn về phía màn hình đó.
Ông Kim sợ tới mức mặt trùng thất sắc, nhớ ra mình vẫn chưa tắt phát trực tiếp, tay chân luống cuống muốn đi tắt máy tính bảng, nhưng người đàn ông hành động còn nhanh hơn nó, cúi người xuống, lấy màn hình đi, cúi đầu nhìn xuống.
“Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!”
Âm thanh trong máy tính bảng nghe có vẻ phấn khích và vui mừng.
“Bach!”
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái từ bên trong truyền ra.
Ông Kim tò mò nghĩ, chẳng lẽ cô phát sóng nhỏ biết cận vệ trưởng đáng sợ này sao? Nó kiềm chế nỗi sợ trong lòng mình, lén ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức đứng sững tại chỗ.
Mũ quân đội của đại tá Bach rơi xuống đất, mái tóc ngắn màu đen sậm, hai chiếc tai to như ngọn giáo đứng thẳng lên.
Ông Kim:…… Tai của đại tá trông thật đàn hồi, muốn xoa.
————