Vợ Cũ Pháo Hôi Vùng Lên, Viết Lại Kịch Bản Ánh Trăng Đen

Chương 56

Đầu óc Thương Thời Thiên lúc này cũng xoay chuyển rất nhanh, cô nói: "Tôi có chơi cờ vây với mọi người ở Đại học Đông Thành, cũng coi như là thi đấu."

"Vậy à..." Vệ Dĩ Hàm chậm rãi nói, còn cố ý kéo dài giọng.

Giọng nói rất êm tai, nhưng Thương Thời Thiên lại như ngồi trên đống lửa.

Vệ Dĩ Hàm hỏi: "Thắng chứ?"

"Thắng."

"Xem ra cô chơi cờ rất giỏi."

"Cũng tạm."

"Vậy hôm nào dạy tôi chơi cờ nhé!"

Thương Thời Thiên gật đầu đồng ý.

Một lát sau, cô mới phản ứng lại, kinh ngạc kêu lên: "Hả?"

Vệ Dĩ Hàm nhấp một ngụm nước ép, nghiêng đầu nhìn cô: "Tôi nói chưa rõ ràng à?"

Vệ Dĩ Hàm muốn học cờ vây, Thương Thời Thiên đương nhiên là vui mừng, cô hỏi: "Cô có thời gian không?"

"Mỗi tối có thể dành ra một tiếng."

Thương Thời Thiên suy nghĩ: "Một tiếng... dùng để học kiến thức cơ bản về cờ vây cũng đủ rồi."

Vệ Dĩ Hàm cong môi, đặt cốc nước ép xuống, nói: "Đưa tay cho tôi."

Thương Thời Thiên vẻ mặt khó hiểu.

"Ít nhất tôi cũng phải xác nhận xem, giáo viên cờ vây của tôi có đúng là người thường xuyên chơi cờ không chứ?"

Thương Thời Thiên: ...

Nghe cũng có lý.

Nhưng cô luôn cảm thấy Vệ Dĩ Hàm tối nay chủ động và hoạt bát hơn bình thường.

Cô đưa tay phải ra, giây tiếp theo liền cảm thấy tay mình như bị nước đá bao phủ.

Cô kinh ngạc, sao tay Vệ Dĩ Hàm lại lạnh như vậy?

Vệ Dĩ Hàm hơi nghiêng người về phía trước, tay trái nắm lấy cổ tay Thương Thời Thiên, đầu ngón tay phải khẽ chạm vào những khớp ngón tay chai sạn.

Móng tay của Thương Thời Thiên rất ngắn.

Mặc dù không có quy định chơi cờ vây nhất định phải cắt móng tay, nhưng Thương Thời Thiên cảm thấy móng tay dài không vệ sinh, móng tay quá ngắn lại dễ bị viêm kẽ móng, nên chỉ cắt móng tay trước khi thi đấu.

Vệ Dĩ Hàm đã quên mất lần cuối cùng gặp Thương Thời Thiên tám năm trước, Thương Thời Thiên có cắt móng tay hay không.

Nhưng ngày kỷ niệm một năm ngày cưới của họ là ngày diễn ra giải Thiên Nguyên, lúc đó Thương Thời Thiên chắc chắn đã cắt móng tay.

Kể từ khi cô đưa "Thương Thời Dữ" về: “Thương Thời Dữ" chưa từng cắt móng tay, và độ dài của móng tay này vừa khớp với đặc điểm của việc cắt móng tay hai ngày trước khi họ gặp nhau.

...

Cổ tay Thương Thời Thiên bị nắm đến hơi đau, cô không lên tiếng, chỉ là nghi ngờ trong lòng ngày càng nhiều.

Tại sao Vệ Dĩ Hàm trông có vẻ hơi buồn?

Chẳng lẽ bàn tay này khiến cô ấy nhớ đến điều gì đó, cảm thấy đau lòng?

Thương Thời Thiên đang định rút tay về, thì ngón tay Vệ Dĩ Hàm lại luồn qua khe hở giữa các ngón tay của cô, đan vào tay cô.

Đột nhiên, tim Thương Thời Thiên như bị một dòng điện chạy qua.

Nhịp tim tăng tốc không kiểm soát, nhiệt độ trên mặt tăng vọt, da gà trên cánh tay cũng lặng lẽ nổi lên.

Cứ như Vệ Dĩ Hàm nắm lấy không phải tay cô, mà là trái tim cô.

Nhịp tim hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Vệ Dĩ Hàm.

"Vệ, Vệ Dĩ Hàm, cô..."

Vệ Dĩ Hàm ngẩng đầu lên.

Sắc mặt của Thương Thời Thiên dưới ánh đèn không thể che giấu, Vệ Dĩ Hàm nhìn rõ khuôn mặt này, từ trắng hồng khỏe mạnh dần dần nhuốm đỏ, trở nên đỏ bừng như vậy.

Ánh mắt Vệ Dĩ Hàm long lanh, mang theo một tia tinh nghịch: "Sức tay yếu như vậy, tôi rất nghi ngờ liệu cô có đủ khả năng đảm nhận công việc này không."

Suy nghĩ của Thương Thời Thiên dao động giữa lý trí và cảm xúc.

Cô buột miệng hỏi: "Công việc gì?"

"Cô dạy tôi chơi cờ, tôi trả lương cho cô, đây là một công việc."

Vệ Dĩ Hàm đột nhiên rút tay về, vẻ mặt bình thản, cứ như sự dịu dàng vô tình lộ ra ban nãy chỉ là ảo tưởng của Thương Thời Thiên.