Thế là Trần Nhất Huân cứ thế đôi co với hắn ta đến nửa đêm.
“Không có gì.” Trần Nhất Huân xua tay, chuyển chủ đề.
Thấy Trần Nhất Huân không muốn nói nhiều về chuyện này, Thương Thời Thiên cũng không hỏi thêm.
…
Hôm nay Thương Thời Thiên không tự chơi cờ nữa, vì cô gặp một sinh viên của câu lạc bộ cờ vây.
Cậu ta cũng không có đối thủ, chỉ có thể ngồi trong góc đọc sách cờ.
Trong lúc trò chuyện với Trần Nhất Huân, cậu ta biết được Trần Nhất Huân không biết chơi cờ, liền nảy ra ý định, chạy đến hỏi Thương Thời Thiên có muốn chơi với mình không.
Thương Thời Thiên vui vẻ đồng ý.
Nam sinh nói: “Cậu là con gái, tôi không bắt nạt cậu đâu, tôi cầm quân đen.”
Cầm quân đen đi trước có vẻ như là lợi thế, nhưng thực tế thì không phải vậy.
Bởi vì theo luật cờ vây hiện hành của Trung Quốc, quân đen phải bù 3 ¾ quân, tức là khi phân định thắng thua, phải trừ đi số quân tương ứng của quân đen.
Vì trong luật này, quân đen chịu áp lực lớn hơn, tỷ lệ thắng thấp hơn, nên nhiều kỳ thủ sẽ thích cầm quân trắng hơn.
Cộng thêm việc những năm gần đây, hầu hết các giải đấu quan trọng đều là quân trắng thắng, nên đã xuất hiện những ý kiến cho rằng nên sửa luật bù quân về như trước năm 2002.
Thương Thời Thiên cầm một nắm quân trắng, nói: “Oẳn tù tì là được mà.”
Nam sinh khựng lại, lấy ra hai quân đen: “Chẵn.”
Thương Thời Thiên buông tay đếm quân trắng, cười rạng rỡ: “Là lẻ.”
Nam sinh đưa hộp đựng quân đen cho cô.
Hai bên đổi quân xong, Thương Thời Thiên cầm quân đen đi trước.
Hơn một tiếng sau.
Nam sinh đang cắn móng tay nghe thấy tiếng chuông tan học, như được đại xá, vội vàng nói với Thương Thời Thiên: “Tôi còn có tiết học, hôm khác chơi tiếp nhé.”
Nói xong, cậu ta chạy như bay ra khỏi phòng cờ.
Bóng lưng trông có vẻ hơi lúng túng.
Trần Nhất Huân đã đi học, trong phòng cờ vẫn còn một vài sinh viên không có tiết.
Có người quen nam sinh kia tò mò không biết tại sao cậu ta lại lúng túng như vậy, liền tiến lại gần nghiên cứu ván cờ của họ, phát hiện tuy trên bàn cờ còn khá nhiều chỗ trống, nhưng ai hơi hiểu cờ vây đều có thể nhìn ra quân trắng đã hết đường lui, ai chơi tiếp cũng như nhau cả.
Điều này khơi dậy lòng hiếu thắng của một số người.
Có người ngồi xuống đối diện Thương Thời Thiên: “Tôi chơi với cậu một ván.”
…
Khi Trần Nhất Huân tan học đi tìm Thương Thời Thiên ăn trưa, cô thấy xung quanh Thương Thời Thiên có rất nhiều người, đều đang xem cô hành hạ gà mờ.
Cô còn nghe thấy có người nói chuyện: “Từ bao giờ câu lạc bộ của chúng ta lại có cao thủ thế này nhỉ?”
“Chắc chắn cô ấy không phải người của câu lạc bộ chúng ta. Xinh đẹp thế này, không thể nào tôi không có ấn tượng.”
“Tôi thấy cô ấy hơi quen.”
“Giờ là năm 2024 rồi, sao còn có người dùng câu tán tỉnh cũ rích này nữa?”
“Tôi không đùa với cậu đâu, cô ấy hình như là kỳ thủ chuyên nghiệp, lúc mới tiếp xúc với cờ vây, tôi có xem cô ấy thi đấu trên TV.”
“Không phải cậu nói cậu 7 tuổi đã đi học cờ vây sao? Đến giờ cũng phải 12, 13 năm rồi chứ? Cậu nhìn cô ấy lại xem… Lúc cậu 7 tuổi, cô ấy mới bao nhiêu tuổi?”
Trông Thương Thời Thiên chỉ mới ngoài 20, trạc tuổi bọn họ.
Hiện tại, kỷ lục độ tuổi nhỏ nhất trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp trên toàn thế giới là 9 tuổi 7 tháng, kỳ thủ 7, 8 tuổi đã trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp chắc chắn là nhân vật thiên tài, sao có thể bây giờ lại không có chút danh tiếng nào?
Người kia lập tức bị thuyết phục: “Chắc là tôi nhớ nhầm.” Rồi không nghĩ ngợi gì nữa.
Trần Nhất Huân không hiểu về cờ vây, cũng không hứng thú lắm.