Trong ngọn lửa hừng hực có thể nhìn thấy từ xa, mọi thứ đều hóa thành hư vô.
Làm sao có thể có người trong một thời gian ngắn lại xui xẻo đến mức này?
Cô không kìm nén được cảm xúc, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má.
Bước chân của Tuế Tự đang bế cô khẽ chững lại.
Anh cúi đầu, đôi mắt màu nhạt có chút bối rối: “Đυ.ng trúng rồi à?”
Huỳnh Hoặc lắc đầu, nước mắt chảy ròng ròng, Tuế Tự đặt tay lên vai cô, kéo mặt cô vào ngực mình. Mùi khói thuốc súng lập tức được thay thế bằng mùi nước giặt.
Cô nghe thấy giọng trầm tĩnh của thanh niên: “……Đừng sợ.”
Bước đi của anh rất vững vàng, mặt của Huỳnh Hoặc vùi vào ngực rộng lớn, rất nhanh trí óc u sầu của cô bị những thứ khác lấp đầy. Cô lùi lại một chút, nhỏ giọng hỏi:
“Vậy các anh là ai?”
Tuế Luật bắn gục từng kẻ đuổi theo, còn Tuế Tự nhẹ nhàng nhảy lên đài cao với cô: “Tinh tặc vũ trụ.”
Huỳnh Hoặc khựng lại, vùi đầu vào ngực anh, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
Gì thế này! Họ là tinh tặc vũ trụ mà còn phát lệnh truy nã! Chẳng phải cô từ phòng khám chạy ra rồi tự chui đầu vào lưới sao?
Tuế Luật và Tuế Tự phối hợp ăn ý nhưng việc bế theo một người vẫn có chút cản trở tốc độ.
Huỳnh Hoặc bị họ đưa đến cảng duy nhất của hành tinh rác, nơi đây đậu đầy những phi thuyền của tinh tặc vũ trụ.
Xung quanh đã hoàn toàn hỗn loạn.
Tuế Tự đưa cô vào một trong những chiếc phi thuyền, đặt cô xuống trong một căn phòng.
Huỳnh Hoặc: “Tôi nhất định phải đi cùng các anh sao?”
Tuế Tự: “Họ định gϊếŧ sạch người bản địa ở khu vực này, em có thể tự chọn.”
Huỳnh Hoặc lặng lẽ thu chân về.
Dù sao bên ngoài cũng hỗn chiến đến mức này, cho dù chiến tranh có chấm dứt thì cảng cũng sẽ bị phong tỏa một thời gian. Thêm vào đó, phòng khám không bắt được Omega, tin tức này có lẽ sẽ nhanh chóng lan ra khắp hành tinh rác.
Nếu muốn rời khỏi hành tinh rác, thực tế chỉ có con đường lên tàu của tinh tặc vũ trụ mà thôi.
Tuế Tự phải đi hỗ trợ anh trai, anh do dự vài giây ở cửa.
“Chúng tôi sẽ quay lại ngay.” Anh thực sự không có kinh nghiệm an ủi người khác, lời nói nghe như văn mẫu an ủi của AI: "Đừng sợ.”
Cửa đóng lại từ bên ngoài, không khóa.
Hiệu quả cách âm của phi thuyền rất tốt, không có một chút âm thanh của trận chiến lớn bên ngoài truyền vào.
Trong mười tám năm qua, số lần cô tiếp xúc với người khác giới ngoài người bạn thanh mai trúc mã ở cô nhi viện thì thật ít ỏi, bây giờ vẫn cảm thấy chút dư vị khi hồi tưởng lại. Huỳnh Hoặc giơ tay chạm vào má mình, rồi chuyển sự chú ý sang căn phòng này.
Trong phòng có nhà vệ sinh riêng, có một chiếc giường đơn đặt ở trung tâm, chăn gối gấp gọn gàng.
Trên tủ đầu giường, ngoài chiếc đèn bàn còn có một đôi găng tay trắng, không biết chủ nhân của chúng là ai. Trên gối có một cuốn sách viết bằng ngôn ngữ mà Huỳnh Hoặc không hiểu, ở góc dưới của trang trắng đầu tiên có tên của chủ nhân.
[Vưu Gia Lợi]
Chữ viết bay bổng như mây trôi, mạnh mẽ như rồng bay.
Ngoài ra không có thông tin nào khác.
Huỳnh Hoặc gập cuốn sách lại, đi đến bàn học bên kia.
Trên mặt bàn đặt vài linh kiện cơ khí nhỏ, trên chồng sách xếp ở bên cạnh được phủ một tấm bản đồ, nhìn có vẻ là cấu trúc bên trong của phi thuyền.
Để phòng trường hợp bất trắc, Huỳnh Hoặc đã ghi nhớ kỹ lưỡng tấm bản đồ này trong đầu.