Trọng Sinh Mạt Thế Giang Tiêu

Chương 3: Cuối cùng cũng được ăn no (3)

Nếu như hôm nay không gϊếŧ được hàn tằm băng, cô chỉ có thể bỏ mạng.

Chết đói, chết cóng và chết vì săn mồi, Giang Tiêu tình nguyện chọn chết trong trận chiến.

Không biết qua bao lâu, Giang Tiêu đã bị lạnh đến toàn thân cứng đờ, chân cũng không thể gập lại được, cuối cùng từ hướng chóp nhọn hình lục giác gần Giang Tiêu nhất, một con hàn tằm băng nhúch nhích bò tới, may mắn là một con hàn tằm băng con.

Xem ra lão thiên gia cũng không muốn để cô chết đói.

Những ngón tay gầy gò như móng gà của Giang Tiêu nắm chặt con dao xương trong tay, thân thể phủ phục nằm sát xuống mặt đất, gần như hòa lẫn với tuyết xung quanh. Chủ yếu là chiếc áo khoác lông thú rách nát trên người Giang Tiêu có màu gần trắng, dù hơi vàng và bẩn, nhưng nhìn qua chỉ giống như một đống tuyết bị phân bẩn, xung quanh có rất nhiều đống tuyết có màu như vậy.

Con hàn tằm băng non kia càng ngày càng đến gần, mùi tanh hôi hơi khó chịu trên người nó rõ ràng có thể ngửi thấy được, trên mặt đất theo sự di chuyển của hàn tằm băng non, từng đợt rung nhẹ truyền đến, rất gần rồi.

Giang Tiêu nín thở, không dám động đậy, thẳng cho đến khi trên người truyền đến cảm giác bị một khối thịt mềm mại nghiền ép, mới lật tay lên dùng sức đâm đầu nhọn của con dao xương trong tay vào khối thịt trên đầu mình.

Không ngoài dự đoán, tiếng “xẹt” vang lên, dòng chất lỏng màu trắng nóng hổi chảy theo rãnh dao, hòa lẫn với tuyết trên mặt đất.

Hàn tằm băng non liều mạng giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi sức mạnh đâm xuyên từ dưới đất lên, nhưng hoàn toàn bất lực. Hơn nữa theo sự giãy giụa của nó, lưỡi dao có răng cưa đã khéo léo cắt đứt bụng hàn tằm băng con, nội tạng trắng xóa bốc khói nóng hổi tất cả đều bị văng ra, hàn tằm băng con ngã xuống đất, ngừng giãy giụa.

Giang Tiêu lưu loát rạch một đường theo cơ bụng của hàn tằm băng con đã bị cắt đứt, từ phần thịt dày ở cổ một đường xuống, toàn bộ lớp da của hàn tằm băng con được lột ra.

Giang Tiêu trực tiếp cắt hai miếng thịt lưng hàn tằm băng tầm khoảng bốn mươi cân từ trên lưng của hàn tằm băng con, ném lên lớp da hàn tằm băng vừa cắt, nhanh chóng cuộn lại gói lại, buộc chặt, vác lên vai, trọng lượng nặng nề gần như đè gãy vai Giang Tiêu, cô kéo lại gói hàng, khom lưng nhanh chóng chạy về.

Mùi máu tanh của xác hàn tằm băng con ở đây, rất nhanh sẽ thu hút sự chú ý của những hàn tằm băng và lục trảo ngư khác, chẳng mấy chốc, nơi đây sẽ trở thành một bãi chiến trường đẫm máu.

Giang Tiêu không quay đầu lại vội vàng đi qua những tòa nhà lúc đến, đồng thời tiện tay ôm một nắm xương lục trảo ngư lớn trong nghĩa địa tử thần, gắt gao ôm chặt vào trong lòng, trở về nơi trú ẩn của mình, đẩy hộp sọ cự xỉ khuyển, mở rộng khe hở hơn, tạo ra một khoảng trống đủ để một người xuống, ném nắm xương trong tay xuống trước, sau đó ném gói hàng trên lưng xuống xong, lúc này mới thu nhỏ thân hình dùng chân đạp vào các lỗ hổng do mình đào trên vách hang, chống đỡ thân hình, dùng tay vất vả di chuyển cục xương sọ cự xỉ khuyển đến, hoàn toàn che chắn bầu trời trên đầu.

Dùng tay và chân xuống đến mặt đất, tìm một khúc xương lục trảo ngư trên mặt đất, lại lấy ra từ trong lòng ngực hai viên đá màu xanh đen hình tròn, dùng lực đập mạnh vào nhau, sau ba hai lần, một tia lửa bắn vào xương lục trảo ngư, lập tức một ngọn lửa vui vẻ cháy lên.

Giang Tiêu cầm đuốc, dùng chân đá gọn đống xương lục trảo ngư trên mặt đất thành một đống, chất lên vách đá có độ dốc ở đó, nơi đó dựa vào tường đã chất đống xương lục trảo ngư cao ngất.

Đốt xong đống lửa, Giang Tiêu mới cắm đuốc vào một cái rãnh trên vách đá, mở gói đồ bọc bằng da hàn tằm băng ra, lấy ra hai miếng thịt lưng hàn tằm băng.

Một miếng đặt trên vách đá, nơi đó đóng băng dày đặc, ngay cả Giang Tiêu sống ở đây hơn hai mươi ngày, đốt lửa sưởi ấm hơn hai mươi ngày, nơi đó vẫn lạnh lẽo, lớp băng vẫn chắc chắn. Đây là chiếc tủ lạnh tự nhiên duy nhất mà Giang Tiêu nghĩ ra được.

Miếng thịt hàn tằm băng còn lại được Giang Tiêu cắt thành hơn bốn mươi miếng nhỏ, mỗi miếng khoảng nửa cân, xiên vào một cây gậy đen ngòm, nướng trên đống lửa.

Đống lửa ấm áp cuối cùng cũng khiến cơ thể gần như bị đông cứng của Giang Tiêu khôi phục lại một chút hơi ấm, chuyển miếng thịt trong tay, để mỗi mặt thịt đều được lửa nướng kỹ, mỡ trong thịt bị lửa liếʍ tan chảy, nhỏ xuống đống lửa, bắn lên ngọn lửa cao hơn, đáy hang tỏa ra mùi thơm nồng nàn.

Giang Tiêu nhìn miếng thịt đã hơi cháy đen, ngửi mùi thịt thơm nồng, bụng đói không chịu nổi, dùng tay xé một miếng thịt hơi cháy đen cứng nhắc cho vào miệng.

Ừm, ngon quá.