Hệ Thống Biến Ta Trở Thành Phản Biến

Chương 3: Mất việc

Cậu nhướn mày. "Đơn giản như thế à."

[Đây chỉ là bước đầu. Khi mất đi công việc này, cậu ta sẽ rơi vào tình trạng túng quẫn, mở đầu chuỗi biến cố để cậu ta phát triển thành nhân vật chính kiên cường.]

Cậu khoanh tay, nhìn bóng dáng gầy gò đang loay hoay. "Nếu tôi không làm thì sao? Công việc này quan trọng đến mức nào."

[Nó là nguồn sống duy nhất của mẹ Lâm Dịch, người đang ốm nặng. Mất đi công việc, cậu ta sẽ phải đối mặt với nợ nần chồng chất và bị chủ nợ đe dọa. Hành trình của cậu ta bắt đầu từ đây.]

Một tiếng cười khẽ thoát ra khỏi miệng cậu. Kịch bản này thật tàn nhẫn.

"Được thôi."

Cậu nói, quay bước rời khỏi con hẻm. "Tôi sẽ chơi theo luật của các người."

Hôm sau, cậu xuất hiện ở công ty vận chuyển nơi Lâm Dịch đang làm việc. Chiếc xe thể thao đắt tiền của cậu đỗ ngay trước cửa, thu hút ánh nhìn của đám nhân viên.

"Thiếu gia Thẩm, sao cậu lại đến đây." Một người quản lý trung niên chạy ra, cúi người nịnh bợ.

"Tôi muốn kiểm tra một vài thứ."

Cậu nói, giọng lười biếng. Ánh mắt cậu quét qua sân kho và dừng lại ở Lâm Dịch, người đang bận rộn chất hàng lên xe.

"Người kia là ai?" Cậu hỏi, làm ra vẻ tò mò.

"À, là Lâm Dịch, một nhân viên thời vụ. Cậu ta khá chăm chỉ, nhưng cũng chỉ là người làm công thôi."

Cậu mỉm cười, nụ cười lạnh lùng khiến người quản lý run lên. "Thế à? Nhưng tôi nghe nói cậu ta từng ăn cắp hàng hóa. Có đúng không."

"Chuyện đó…" Người quản lý bối rối, mồ hôi bắt đầu túa ra.

"Tôi không muốn công ty mình thuê loại người như thế."

Cậu nói giọng chậm rãi nhưng đầy uy quyền. "Nếu không muốn mất việc, ông biết mình phải làm gì."

Cậu không đợi câu trả lời, quay lưng bước đi, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên bóng dáng của Lâm Dịch.

Hệ thống vang lên trong đầu tôi. [Rất tốt, ký chủ. Bước đầu hoàn thành.]

Cậu siết chặt nắm tay.

Trò chơi mới chỉ bắt đầu, và cậu đã tự nhủ dù phải làm kẻ phản diện, cậu cũng sẽ tìm ra cách để giữ lại chút nhân tính còn sót lại trong mình.

Chiều hôm đó, khi cậu đang ngồi trong quán cà phê gần công ty, nhấp từng ngụm espresso đắng ngắt, một cảnh tượng thú vị hiện ra trước mắt Lâm Dịch đang bước ra khỏi cổng công ty với khuôn mặt trắng bệch.

Cậu biết, hắn vừa bị đuổi việc.

"Hệ thống."

Cậu thì thầm, giọng nói như một hơi thở nhẹ. "Giờ thì sao? Bước tiếp theo là gì."

[Nhiệm vụ tiếp theo là khiến hắn mất nơi ở. Ký chủ cần tạo áp lực để chủ trọ đuổi hắn đi. Đó là bước cần thiết để đẩy nhân vật chính xuống tận cùng tuyệt vọng.]