"Cầm đi, nếu đã biết chiếu cố nam nhân của ngươi, ngươi cũng phải đối xử tốt với Niên Niên, tốt xấu gì cũng là thịt trên người ngươi rớt xuống, gầy như con khỉ nhỏ, ngươi cũng nhẫn tâm!"
Thẩm Chỉ nhận gạo, có chút chua xót, giọng điệu nói chuyện của Trương đại nương giống như viện trưởng cô nhi viện đã dạy dỗ bọn họ trước đây, khiến nàng cảm thấy thân thiết.
"Trương đại nương, ta đã biết, ta đã nghĩ thông suốt, trước kia đều là ta không đúng, về sau ta nhất định chiếu cố Trường Phong cùng Niên Niên thật tốt, sẽ không phạm sai lầm nữa."
Nàng nói chuyện hoàn toàn không còn sắc bén khinh thường như bình thường, biểu tình chân thành tha thiết khiếnTrương đại nương ngẩn người.
Sau một lúc phản ứng lại, thái độ của bà cũng mềm mỏng hơn, "Ngươi biết là tốt rồi, cha mẹ của Trường Phong làm việc ở nhà địa chủ, kiếm được không ít bạc, cuộc sống của ngươi sẽ không khổ sở."
"Ừ." Thẩm Chỉ gật đầu, "Vậy ta về trước, hôm nay cảm ơn đại nương."
Nhìn nàng xách gạo nháy mắt đã biến mất ở cửa viện, Trương đại nương cũng không biết nghĩ như thế nào, liền gọi nàng lại.
"Chờ một chút!"
Thẩm Chỉ nghi hoặc mà quay đầu lại.
Trương đại nương cắn răng, xoay người trở về phòng, một lát sau xách một miếng gan heo đi ra.
"Ngươi mang về làm cho bọn nhỏ ăn."
Lông mi Thẩm Chỉ run rẩy, tuy rằng gan heo không đáng giá, nhưng một miếng như vậy cũng phải một hai văn tiền, người bình thường cũng phải cắn răng mới mua được một miếng.
Nàng ngơ ngác đứng đó, quên cả việc nhận lấy, chỉ ngây người mà nhìn chằm chằm Trương đại nương.
Trương đại nương bị đôi mắt to tròn thanh triệt xinh đẹp của nàng nhìn chăm chú, không được tự nhiên, bực bội nói , "Cho ngươi, ngươi còn ghét bỏ, cũng không phải cho ngươi ăn, là cho ngươi làm cho bọn nhỏ ăn."
Nói xong, đem gan heo nhét cho nàng, liền "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Thẩm Chỉ nhìn chằm chằm gan heo và gạo trong tay một hồi lâu, khóe miệng nhịn không được giương lên.
Mười hai văn tiền đổi về hơn ba cân gạo.
Thẩm Chỉ tính toán, nếu tiết kiệm một chút thì số gạo này đủ ăn mấy bữa rồi.
Về đến nhà, mới vừa bước vào sân, liền nghe thấy tiếng mắng chửi cùng tiếng gào khóc.
"Sở Cẩm Chu!! Ngươi làm gì vậy?"
Thẩm Chỉ vội vàng chạy vào.
Mới vừa đi vào liền nhìn thấy Sở Cẩm Niên nằm trên mặt đất, trên mặt đều là bùn bẩn, nước mắt hòa với bùn trông rất khó coi.
Mà Sở Cẩm Chu chân giẫm lên ngực hắn, mắng hắn là con quỷ nhỏ, không biết xấu hổ.
Thẩm Chỉ dùng sức nhéo lỗ tai Sở Cẩm Chu, "Ta đã nói với ngươi, nếu ngươi còn dám khi dễ đệ đệ, ta sẽ trói ngươi lại, dùng gậy trúc mà đánh!"
Thanh âm của nàng lạnh lẽo, Sở Cẩm Chu sợ hãi nuốt nước miếng, nhưng một lát sau, nó trực tiếp xụi lơ, muốn ngồi dưới đất khóc lóc om sòm.
Thẩm Chỉ không cho nó cơ hội này, nói được làm được, thật đúng là tìm dây thừng trói nó lại.
Trong phòng có gậy trúc mà nguyên chủ chuyên dùng để đánh chửi Sở Cẩm Niên, vẫn là do Sở Cẩm Chu lấy về.
Hôm nay vừa lúc dùng ở trên người nó.
Gậy trúc xẹt qua không khí, phát ra âm thanh làm cho người ta sợ hãi, tiếp theo nặng nề rơi vào trên người Sở Cẩm Chu.
Từ trước đến nay, nó chưa từng bị đánh qua, gậy trúc vừa rơi xuống, nó liền giống như một con sâu mập vặn vẹo lăn lộn trên mặt đất gào khóc.
Sở Cẩm Niên nghe thấy, thân thể nhỏ nhắn run lên.
Thẩm Chỉ đánh rất mạnh tay, nhưng cũng biết chừng mực, muốn cho Sở Cẩm Chu thay đổi, điều nàng có thể nghĩ đến cũng chỉ có đánh.
Đánh người xong, nàng lại kiểm tra Sở Cẩm Niên một chút, phát hiện tiểu gia hỏa không có việc gì, mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu với đôi mắt to tròn đẫm lệ, đang ngây ngốc mà nhìn nàng, Thẩm Chỉ nhịn không được nhéo nhéo mặt nó, "Con là đồ ngốc sao? Cứ mặc cho hắn khi dễ? Nếu hắn khi dễ con, con liền đánh trả lại."
Sở Cẩm Niên bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất.
Thẩm Chỉ kéo bàn tay nhỏ của nó, "Đi, về phòng, nương rửa mặt cho con."
Lau khô mặt cho tiểu gia hỏa kia, sau đó Thẩm Chỉ cầm gạo và gan heo đi vào phòng bếp, kiểm tra một vòng, góc tường chất một đống củi lửa sắp cao bằng nàng.
Về phần đồ ăn, chỉ có một chút tỏi khô cùng gừng tươi, dầu muối tương dấm gần như đều đã hết, trừ những thứ này ra, liền không còn gì khác.
Thẩm Chỉ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, xoay người đi ra ngoài.
Phía sau sân có một mảnh vườn nhỏ, lần trước lúc Sở phụ Sở mẫu trở về cố ý trồng rất nhiều rau xanh, tỏi các loại, hiện giờ mấy tháng trôi qua, đã lớn lên rất tươi tốt.
Đi tới bên ngoài vườn rau, nhìn bên trong tràn đầy màu xanh lục, Thẩm Chỉ nhịn không được vui vẻ cười cười.
Những loại rau này lớn lên rất tốt, cũng chưa từng hái qua, nguyên chủ dự định đều đem bán, cho nên cửa gỗ nhỏ trong vườn rau đều khóa lại.
Thẩm Chỉ sờ sờ khóa cửa gỗ, đáy mắt lạnh lẽo.
Trong viện này nhiều đồ ăn như vậy, nếu như nguyên chủ còn có chút lương tâm, tiểu gia hỏa Sở Cẩm Niên kia cũng không đến mức mỗi ngày lên núi hái rau dại, mỗi ngày đều đói bụng.
Nàng nhớ có một lần tiểu gia hỏa kia muốn len lén vượt qua rào chắn nhỏ, đi vào hái rau, lại bị Sở Cẩm Chu bắt được, gọi nguyên chủ tới, tiểu gia hỏa đã bị hung hăng đánh một trận.
Từ đó về sau, hắn cũng không dám tới nữa.
Thẩm Chỉ nặng nề thở ra một hơi, tiếp theo mở ổ khóa rỉ sét ra, trực tiếp ném đi.
Vườn rau trồng cải trắng, mướp, cà tím, đậu lăng, tỏi, nhìn quanh một vòng, thế nhưng còn có các loại rau, Thẩm Chỉ nhịn không được muốn cười!
Nhiều đồ ăn như vậy, đủ cho bọn họ ăn rồi.
Thẩm Chỉ hái một ít rau cải, lại hái chút lá tỏi, rồi trở về.
Đi vào phòng bếp, nàng lấy chút gia vị trong không gian ra, liền bắt đầu bận rộn.
Trước tiên nàng vo gạo nấu cơm, sau đó xử lý gan heo.
Miếng gan heo Trương đại nương cho nàng không có mùi gì, vẫn còn rất tươi.
Thẩm Chỉ dùng sức xoa nắn rửa sạch vài lần, sau khi rửa sạch toàn bộ máu loãng trong gan heo, nàng cắt thành từng miếng nhỏ, thêm gừng tươi và tinh bột vào trộn đều.
Rau cải được cắt thành miếng nhỏ.
Tiếp theo chuẩn bị hành, gừng, tỏi và hạt tiêu.
Về phần ớt, Thẩm Chỉ không lấy ra, người ở triều đại này còn chưa biết ăn ớt, hơn nữa Sở Cẩm Niên trong thời gian dài dinh dưỡng không đầy đủ, tỳ vị suy yếu, khẳng định là không thể ăn.
Chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong, cơm trong nồi cũng đã chín.
Mở nắp nồi lên, hương thơm ngọt ngào của gạo bốc lên, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào cùng làn hơi ấm, tỏa ra những tia sáng trắng rực rỡ.
Thẩm Chỉ múc cơm ra, nàng bận rộn làm việc căn bản không phát hiện ra cái đầu nhỏ đang ló ra rụt vào trước cửa phòng bếp.
Sở Cẩm Niên dùng sức hít mũi, ngửi mùi thơm của cơm trong phòng bếp, bụng còn kêu ùng ục.
Thơm quá, là cơm gạo trắng a!
Sau khi múc cơm ra, nàng đổ một ít dầu vào chảo sắt.
Dầu bắt đầu bốc khói, thêm gừng tỏi và hạt tiêu vào cho thơm, sau đó đổ gan heo đã ướp sẵn vào, xào nhanh vài cái cho gan heo hơi định hình, rồi đổ vào một chén tỏi non.
Tiếp theo thêm muối, xì dầu, nước tương, một ít đường trắng, đảo đều, món gan heo xào này lập tức tỏa ra mùi thơm bá đạo.
Sở Cẩm Niên nghe đến si mê, quá thơm, nương rốt cuộc đang làm cái gì nha?
Gan heo xào được múc ra, trong lúc rửa nồi, Thẩm Chỉ nghe thấy động tĩnh ở cửa.
Nàng nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy một tiểu oa nhi đang híp mắt, nhún nhún cái mũi nhỏ.
Nàng cười khẽ, "Niên Niên, mau đi rửa tay, nương xào thêm một món nữa, chúng ta liền ăn cơm."
Thanh âm của nàng đột nhiên vang lên, tiểu gia hỏa kia lập tức trừng to mắt, chột dạ nắm chặt bàn tay nhỏ bé.
"Mau đi đi."
Thẩm Chỉ thúc giục lần nữa, nó mới đỏ mặt chạy ra ngoài.
Rất nhanh, Thẩm Chỉ lại làm một món cải xào, liền bưng đồ ăn lên bàn.
Trong căn nhà tranh lọt gió, mỗi một góc đều tràn ngập hương thơm của gan heo xào cùng cải xào.
Thơm đến líu lưỡi.