Chương 1
“Thiếu gia Giang mà phải hạ mình rửa bát ở bếp sau khách sạn, đúng là vinh dự lớn cho khách sạn này. Nhưng không biết bên trong quần áo của thiếu gia có phải đang mặc đồ lót ren nữ không nhỉ?”
Một giọng nói chế giễu mang theo sự ác ý vang lên bên tai.
Giang Từ ngẩn người, tầm nhìn từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Trước mặt cậu là một người đàn ông gầy gò – quản lý bếp sau của khách sạn. Trên mặt hắn lộ rõ vẻ khinh thường và mỉa mai.
Ánh đèn huỳnh quang chiếu xuống cơ thể tái nhợt của cậu. Dưới lớp khẩu trang, khuôn mặt Giang Từ thoáng hiện vẻ mơ hồ. Ngay sau đó, cậu nhạy bén nghe thấy những tiếng xì xào từ các nhân viên phía sau.
“Đó là đại gia khu thương mại vừa phá sản hồi trước sao? Sao lại sa cơ đến mức phải rửa bát trong bếp thế này? Thảm quá rồi.”
“Đáng đời cậu ta thôi, nghe nói cậu ta là tên biếи ŧɦái thích mặc đồ nữ, ai mà biết có từng ăn trộm đồ lót của phụ nữ không nữa.”
“Bảo sao cậu ta là người duy nhất mặc tạp dề. Chúng ta phải cẩn thận giữ đồ lót sát người rồi.”
“Dân mạng không nói đây gọi là gì nhỉ... À, người chuyển giới đúng không?”
“...”
Tâm trí Giang Từ như bị sấm nổ vang dội, đồng tử co rút lại, hai tai nóng bừng đến mức đỏ rực.
Đây là thế giới cậu làm nhiệm vụ lần đầu tiên!
Hệ thống thực sự đã đưa cậu trở lại thế giới nơi mình từng thất bại để làm lại lần nữa!
Dưới ánh sáng chói lòa của đèn huỳnh quang, hai tai đỏ bừng từ vành tai xuống tận dái tai, lan cả sang cổ, tựa như ngọc trắng nhuốm ánh hoàng hôn, vừa hồng hào vừa trong suốt.
Quản lý bếp sau đang chế nhạo cậu bất giác liếc nhìn một cái, hơi ngẩn ra. Hắn thầm nghĩ: [Tên biếи ŧɦái này da dẻ cũng trắng và nhạy cảm thật.]
Giang Từ không cần hệ thống nhắc nhở vai diễn của mình. Đứng ở đây, ký ức về lần thất bại trước ồ ạt tràn về.
Cậu khó khăn ngẩng đầu lên, liếc nhìn quản lý bếp sau. Vừa nãy hắn nói gì cơ?
Hỏi cậu có phải đang mặc đồ lót nữ không.
“Liên quan gì đến mày.”
Giang Từ lạnh lùng đáp trả. Tên quản lý này cũng chỉ muốn đạp cậu xuống để lấy lòng những kẻ theo đuổi nhân vật thụ chính.
Cậu mặc gì, thì liên quan gì đến đám người xa lạ này chứ?
Dù hôm nay cậu thực sự có mặc đồ lót ren.
Đó là thiết lập pháo hôi mà cậu không thể thay đổi.
Bị Giang Từ lạnh lùng trừng mắt, quản lý bếp sau đờ người. Là hắn hoa mắt sao? Sao cảm giác ánh mắt Giang Từ hôm nay khác hẳn trước đây.
Không buồn để ý đến hắn, Giang Từ ngồi xuống và bắt đầu rửa bát. Ngón tay ngâm vào nước xà phòng khiến da đau rát. Vì trước đây được sống trong nhung lụa, nên chỉ rửa vài chiếc bát mà tay cậu đã trầy xước.
Đợi rửa xong số bát hôm nay, cậu sẽ xin nghỉ việc.
Lần đầu làm nhiệm vụ, cậu từng nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng. Kết quả, bị ép rửa bát đến mức cảm thấy biết ơn cũng là vì nhờ những kẻ theo đuổi nhân vật thụ gợi ý, tất cả để lấy lòng cậu ta.
Lần này, cậu sẽ không làm bia đỡ đạn lần nữa. Cậu phải rời khỏi thế giới này thật nhanh.
Quản lý bếp sau chế nhạo thêm vài câu, thấy Giang Từ không còn phản ứng kịch liệt như trước, đành hậm hực bỏ đi.
Các nhân viên trong bếp tránh xa cậu, mà Giang Từ cũng thấy yên tĩnh như vậy thật tốt. Cậu rửa bát một cách máy móc, không để ý đến cơn đau ở đầu ngón tay, rửa nhanh như thể đang chạy đua.
Bởi cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Quản lý bếp sau vì muốn lấy lòng những kẻ theo đuổi nhân vật thụ, sẽ dẫn một đám người chặn cậu trên đường về nhà, cưỡng ép lột sạch quần áo, để lại mỗi chiếc qυầи ɭóŧ ren, rồi chụp ảnh tung lên mạng, khiến cậu bị mọi người sỉ nhục.
Đến giờ, cậu vẫn nhớ rõ ánh mắt tò mò, ghê tởm của những người qua đường khi ấy. Chúng như những mũi kim đâm vào tim cậu, nghiền nát lòng tự tôn của cậu, giẫm đạp cậu thành bùn đất.
Đó là lần đầu tiên cậu sụp đổ.
Giang Từ nhìn chằm chằm vào bộ dao trên bàn bếp. Bộ dao nhà bếp cao cấp nhập khẩu, lưỡi dao sắc bén phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Nhân lúc không ai để ý, cậu lặng lẽ cầm lấy một con dao gốm nhẹ nhàng và giấu đi.
Không còn nhân vật thụ, cậu cũng chẳng cần ở lại thế giới này chịu khổ.