Bé Đáng Thương Nhà Lục Tiên Sinh

Chương 6

Thở phào nhẹ nhõm, Giang Nhung cẩn thận như một chú ốc sên nhích từng chút, chịu đựng cơn đau trên khắp cơ thể để thoát ra khỏi chăn.

Cơn đau không chỉ lan khắp cơ thể mà còn nhói lên trong đầu, như có hàng ngàn cây kim đang đâm vào. Giang Nhung đứng chân trần trên sàn nhà lạnh buốt, quay đầu nhìn chiếc giường lớn hỗn độn rồi cúi xuống nhặt những bộ quần áo vương vãi ở cuối giường. Vội vàng mặc lấy mặc để hai món đồ, cậu không còn quan tâm chúng có chỉnh tề hay không, chỉ nghĩ đến việc rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Giày không biết bị đá văng đi đâu, Giang Nhung cứ thế chạy xuống cầu thang, ôm vội một chiếc cặp sách lên lưng rồi chạy bằng chân trần ra khỏi chung cư, cậu như đang trốn chạy khỏi thứ gì đó đe dọa mạng sống.

Chung cư này thuộc loại mỗi tầng một căn hộ. Chạy ra khỏi căn hộ, qua một khúc quanh, cậu đã đứng trước thang máy. Trong ánh phản chiếu mờ mờ của cửa thang máy, Giang Nhung tò mò chớp mắt, đưa tay lên vẫy trước mặt.

"Thì ra mình trông như thế này à?” – cậu thầm nghĩ.

Nhưng cậu vẫn chưa tìm được lối ra khỏi chung cư. Vì lo lắng, cậu xoay người đi đi lại lại một vòng. Đúng lúc đó, cửa thang máy đột nhiên mở ra. Từ bên trong bước ra một người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề.

Trần Thục Huệ là bảo mẫu do nhà cũ của Lục gia sắp xếp để chăm sóc cho sinh hoạt thường ngày của Lục Quan Sơn. Bà đã làm việc tại nhà cũ Lục gia hơn hai, ba chục năm. Tuy nhiên, những yêu cầu thường ngày của Lục tiên sinh đều được Trương trợ lý lo liệu, bà chỉ đến khi lão gia tử yêu cầu hoặc cần kiểm tra tình trạng sức khỏe gần đây của Lục tiên sinh.

Hôm nay, do lão gia tử đột ngột dặn dò, biết Lục tiên sinh vừa đi công tác về, tối qua phải tham dự yến tiệc trưởng thành của tiểu thiếu gia nên đã bảo bà đến để chuẩn bị một món canh bổ dưỡng. Dì Trần vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy một chàng trai trẻ để chân trần, ngẩn ngơ đứng trước cửa thang máy, khuôn mặt đầy vẻ mơ màng.

Giang Nhung với đầu óc mơ hồ, hoàn toàn hành động theo bản năng. Thấy có người bước ra từ cửa thang máy với mặt gương bóng loáng, cậu nhanh như mèo con lanh lợi, lách qua người dì Trần rồi biến mất.

Dì Trần định mở miệng hỏi gì đó, nhưng cửa thang máy đã chậm rãi khép lại trước mặt bà. Bảng số đỏ hiển thị từ tầng 3 chậm rãi chuyển xuống tầng 1.

"Không biết là con nhà ai, sao trông có vẻ quen mắt vậy nhỉ?" Dì Trần vừa lẩm bẩm vừa nhớ lại gương mặt tinh xảo như chú mèo con bị hoảng hốt kia.