Sư Tôn Luôn Cho Rằng Ta Có Ý Đồ Gây Rối

Chương 12

“Có gì, sư tỷ cứ nói thẳng.” Thẩm Thanh Trần hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Dẫu vấn đề nghiêm trọng thế nào, cũng phải đối mặt để giải quyết.”

Nam Cung Giang nhả ra một hơi khói, giữa làn khói mờ mịt, nét mặt nàng thoáng chút u sầu: “Là lỗi của ta, khi trước không nên làm vậy, không nên ép buộc ngươi làm điều ngươi không muốn.”

Ngừng lại một lúc, nàng thở dài: “Ta không ngờ, ngươi lại thực sự để tâm tới tiểu đồ đệ của mình.”

Thẩm Thanh Trần thoáng ngẩn ra, nhất thời không hiểu: “Ý tỷ là gì?”

Nam Cung Giang gạt tàn thuốc, ánh mắt đầy nghiêm nghị nhìn nàng: “Đừng giấu ta, Thanh Trần. Nàng ấy có lệnh bài thông hành của ngươi, hai người các ngươi... rốt cuộc đã tiến triển đến mức nào rồi?”

“Lệnh bài đó ta đưa tối qua, có vấn đề gì sao?” Thẩm Thanh Trần vẫn không hiểu ý tứ, chỉ hỏi: “Sư tỷ, bệnh tình của nàng ấy rốt cuộc thế nào, cần chữa trị ra sao?”

Nam Cung Giang nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc, không khỏi sốt ruột: “Bệnh tình không phải chuyện lớn! Chuyện quan trọng bây giờ là ngươi!”

“Ta?” Thẩm Thanh Trần sửng sốt: “Ta thì sao?”

“Sao ư? Ta muốn hỏi ngươi, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi lại đưa lệnh bài cho nàng ấy?” Nam Cung Giang mặt nghiêm lại: “Việc lớn như vậy, ta không thể bỏ qua. Mỗi chi tiết đều phải được kiểm tra kỹ càng. Nào, từ tối qua đến giờ, từng việc ngươi đã làm, không bỏ sót, kể lại cho ta tường tận! Ta cần... ừm... cần thẩm định kỹ lưỡng!”

Thẩm Thanh Trần thấy nàng nghiêm túc, nghĩ không phải chuyện đùa, bèn kể rõ mọi việc từ hôm qua đến giờ, sau đó hỏi lại: “Việc này liên quan gì tới bệnh tình sao?”

Nam Cung Giang không nói gì.

“Sư tỷ?”

“Chờ chút, để ta suy nghĩ.” Nam Cung Giang thất vọng, không tìm được điều mình đoán, đành miễn cưỡng bới lông tìm vết: “Thanh Trần, ngươi không nghĩ đến việc, muốn hỏi vấn đề thì đâu cần đến chỗ ở của ngươi? Hai người hoàn toàn có thể hẹn gặp ở nơi khác!”

Thẩm Thanh Trần ngẩn ra, đáp: “Phải.”

“Vậy tại sao nàng ấy lại xuất hiện đúng lúc ở bờ vực thẳm? Tại sao lại ngất xỉu vào thời điểm đó? Vì sao vừa vặn trước khi ngươi bước vào phòng, nàng suýt chạm tới cuốn sách kia? Và tại sao ngay hôm sau, nàng lại nói ra từ ‘giấy’ một cách bất ngờ?”

Nam Cung Giang đứng dậy, chậm rãi đi vài bước, trầm giọng nói: “Tất cả những việc này quá mức trùng hợp, giống như có một bàn tay vô hình đang sắp đặt mọi thứ, đẩy các ngươi tới gần nhau. Ngươi không cảm thấy vậy sao?”

Nghe xong, Thẩm Thanh Trần thật sự thấy có chút kỳ lạ, bèn hỏi: “Ý của sư tỷ là Khương Thiên Tầm là nội gián do ma giới phái tới, cố tình dùng cách này để tiếp cận ta, chờ cơ hội ra tay sao?”

Hóa ra ý của sư tỷ về “ra tay” là như vậy?

Nam Cung Giang không khỏi bất lực, không ngờ Thẩm Thanh Trần lại hiểu sai đến thế. Nhưng nàng cũng chẳng thấy lạ, Thẩm Thanh Trần xưa nay vốn chậm hiểu trong chuyện tình cảm. Dù nàng đã nghĩ đủ mọi cách, đối phương vẫn không chịu mở lòng, điều này đã trở thành nỗi trăn trở lớn nhất của nàng.

Ý của nàng vốn là muốn dẫn dắt Thẩm Thanh Trần nhận ra hai người là “nhân duyên trời định,” không ngờ lại bị hiểu thành “nội gián trà trộn.” Thật khiến người ta dở khóc dở cười.

Nam Cung Giang thở dài, nói: “Nếu nàng thật sự là nội gián, liệu có đến mức không biết cả cách tu luyện sao?”

Thẩm Thanh Trần chần chừ một lúc, hỏi lại: “Vậy ý của tỷ là...”

“Thôi, ta lười tranh luận với ngươi nữa.” Nam Cung Giang thở dài thêm một lần: “Bệnh tình của nàng ấy cần được kí©ɧ ŧɧí©ɧ để hóa giải uế tích, tái tạo linh mạch. Phần vận công thì ngươi phụ trách. Còn việc điều chế đan dược khôi phục linh mạch, để ta lo. Nhớ kỹ, trong thời gian này, nàng không được tu luyện. Chờ bệnh hoàn toàn bình phục mới được động tới linh lực.”

“Được.” Thẩm Thanh Trần gật đầu.

“Ngươi phải trông coi nàng cẩn thận, việc học ở môn phái ta sẽ giúp nàng xin nghỉ.” Nam Cung Giang dặn dò: “Mấy ngày này ngươi không bận gì chứ?”

Thẩm Thanh Trần nghĩ một chút, đáp: “Khu vực kết giới vẫn cần được tra xét thêm một lần, ngoài ra không có việc gì.”

“Chuyện này không khó, để ta bảo Liên Ngọc và các vị chấp sự đi một chuyến. Ngươi cứ tập trung chữa trị cho đồ đệ đi, mấy việc khác tạm gác lại.”

“Vâng.” Thẩm Thanh Trần thấy bệnh tình không quá khó xử lý, lòng cũng nhẹ nhõm phần nào. Nhưng rời đi ngay thì không tiện, nàng liền chuyển sang chuyện khác: “Ta nghe nói hội chấp sự vừa từ bí cảnh Tàng Thanh trở về, chắc hẳn Liên Ngọc lại tiến bộ không ít.”

“Ừ, đứa nhỏ đó rất chăm chỉ, tư chất cũng tốt, giống hệt nhị nương của nó, ta chẳng phải lo lắng gì.” Nam Cung Giang xoa xoa trán: “Chỉ là tính tình đại tiểu thư của nó thực sự làm người ta đau đầu. Phạm lỗi, đắc tội người khác đều là chuyện nhỏ. Nhưng nếu cứ kiêu ngạo như vậy, sau này ai dám chịu lấy nó?”

“Liên Ngọc thiên phú cao, lại được tỷ và sư tỷ Túc Nhược yêu thương, cao ngạo một chút cũng dễ hiểu.” Thẩm Thanh Trần cười nhẹ: “Nó còn nhỏ, sao tỷ phải lo xa chuyện ấy?”