Sống Lại 13 Năm Trước: Tôi Không Muốn Yêu Đương

Chương 4: Quyết định

Đường Yên Nhiên trở về phòng của mình, nhưng rất nhanh đây sẽ không phải là phòng của cô nữa, cô muốn dọn ra ngoài.

Đã sống qua hai kiếp, biết trước được tương lai, từng chấp nhận mọi đau khổ chỉ vì ngu ngốc nghĩ rằng như vậy sẽ nhận được sự yêu thương từ cái gọi là “gia đình”. Bây giờ tỉnh ngộ, Đường Yên Nhiên chỉ cảm thấy bản thân của quá khứ quá mức ngu ngốc.

Nếu có cơ hội làm lại từ đầu, cô đương nhiên sẽ không dây dưa đến gia đình này nữa mà trực tiếp rời đi!

Đường Yên Nhiên điều tra tài khoản của mình. Sau khi trở về, người nhà họ Đường cũng cho cô tiền tiêu vặt. Trước đó, chưa từng được tiếp xúc với thế giới giàu có, Đường Yên Nhiên cảm thấy số tiền này thật sự to lớn. Nhưng hiện tại cô đã biết, số tiền này thậm chí còn chẳng bằng tiền người nhà họ Đường tiêu cho Đường Vy Vy trong vòng một tuần.

Ai có thể ngờ đến đây chính là đãi ngộ dành cho tiểu thư nhà họ Đường được cơ chứ?

Tóm lại nhà họ Đường thực sự bủn xỉn với Đường Yên Nhiên đến cùng cực, từ tinh thần đến vật chất.

Nghĩ đến đây, Đường Yên Nhiên không khỏi nhếch môi cười một chút, có lẽ đó cũng chính là lí do khiến họ không chút do dự mà đưa trái tim của cô cho Đường Vy Vy.

Đường Yên Nhiên nhắm mắt lại sau đó mở mắt ra, lúc này trong mắt cô chẳng còn những suy nghĩ thừa thãi.

Cô không nên nghĩ về người nhà họ Đường nữa, điều đó chỉ khiến cô tức giận thêm và mất thêm nhiều tế bào não của mình, cô nên suy nghĩ về điều gì đó có ích hơn cho bản thân mình.

Đường Yên Nhiên bắt đầu lên mạng tra cứu dược liệu. Trải qua hai kiếp sống, một kiếp ở thế giới này, một kiếp ở thế giới loạn lạc kia, Đường Yên Nhiên cảm nhận được cơ thể mình đã được nâng cao, cả thể lực lẫn trí lực.

Hiện tại, cô chỉ cần nhìn lướt qua là đã có thể ghi nhớ được những thứ ở trên màn hình, hơn nữa sẽ không bao giờ quên mất.

Cũng như trước đó ở bên ngoài bữa tiệc, mặc dù nhìn cô có vẻ nhỏ yếu nhưng lại có thể dễ dàng chế phục Lâm Lạc mà không run rẩy dù chỉ một chút.

Đường Yên Nhiên nhìn màn hình máy tính liên lục lướt qua trước mắt mình, hiện tại cô có thể xác định, những dược liệu ở thế giới hỗn loạn kia và thế giới này đều tồn tại giống nhau, chỉ là có một số chúng có tên khác biệt, một số hiếm thấy, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến công dụng của chúng.

Là một dược sư, cô có được khả năng chế thuốc mạnh mẽ hơn bất cứ ai, về bệnh tình của Đường Vy Vy, Đường Yên Nhiên thậm chí tự tin rằng bản thân mình có thể chữa được, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhưng đương nhiên Đường Yên Nhiên sẽ không làm như vậy.

Đường Vy Vy gần như là nguồn cơn cho mọi đau khổ của cô, cảm giác bị moi tim đến bây giờ vẫn còn in trong tâm trí cô như thể chỉ mới ngày hôm qua, cô đương nhiên sẽ không bao giờ quên mối thù này, cô sẽ để họ sống không bằng chết!

Đôi mắt của Đường Yên Nhiên gần như trở nên đỏ sậm vì tia máu. Cô nhanh chóng rũ mắt, một tay che lại trán của mình.

Ngỡ rằng bản thân sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì nữa, nhưng cho đến hiện tại, mỗi khi nghĩ đến quá khứ, cô vẫn muốn nổi điên, muốn chém chết đám người nhà họ Đường bất cứ lúc nào.

Nhưng cô đương nhiên không thể làm như vậy, như vậy không chỉ bẩn tay cô, nếu không cẩn thận còn có thể dẫn đến việc bị bắt vào tù. Vì một đám rác rưởi mà khiến bản thân trở nên như vậy, không đáng.

Ngón tay của Đường Yên Nhiên bay nhanh mà ở trên bàn phím gõ xuống, cho đến khi trên màn hình hiện ra thông tin của một người đàn ông.

“Cố Minh Nam...”

Đường Yên Nhiên chậm rãi sờ lên màn hình, ánh mắt sâu thăm thẳm. Cố Minh Nam, người mà tương lai sẽ trả thù và trở thành chủ nhân của gia tộc lớn nhất thế giới, tuy nhiên lại qua đời sau hai năm cầm quyền bởi vì vết thương và chất độc cũ trong cơ thể.

Đường Yên Nhiên cảm thấy mình đã tìm được lối ra cho bản thân.

Cố Minh Nam mạnh mẽ như vậy, chắc hẳn sẽ không ngại bảo vệ cô đâu nhỉ? Miễn là lợi ích trao đổi đủ lớn, không gì là không thể, làm gì có ai lại không muốn sống cơ chứ.

Đường Yên Nhiên thầm nghĩ như vậy, sau khi tổng hợp một số loại dược liệu cơ bản có thể dùng để chế thuốc, Đường Yên Nhiên khép lại máy tính sau đó tắm rửa và đi ngủ.

Hiện tại cơ thể của cô thực sự quá mức suy yếu, nhìn bản thân trong gương gầy đến nỗi như thể chỉ còn bộ xương, có thể tưởng tượng cuộc sống trước đó của cô khó khăn đến mức nào.

Đó cũng là lí do mà cô cảm thấy bản thân như được cứu rỗi khi được nhà họ Đường đón trở về. Nhưng Đường Yên Nhiên ngây thơ lúc đó làm sao biết được, ác mộng của mình lại bắt đầu từ căn nhà hoa lệ này.

Đường Yên Nhiên nhắm mắt lại.

Đêm nay, cô chắc chắn không thể ngủ ngon, có quá nhiều thứ xuất hiện trong giấc mơ của cô. Đó là cô phải vật lộn sinh sống ở thế giới hỗn loạn nhiều năm, cho đến khi trở thành một dược sư, không ngừng huấn luyện bản thân và tăng lên thể chất. Cô bắt đầu có tên tuổi, ngỡ sẽ an ổn mà sống, nào ngờ cuối cùng lại chết dưới một trận bạo động cỡ lớn của quái vật.

Lại mơ về quá khứ, khi cô tràn ngập chờ mong đối với người nhà của mình, đổi lại lại chỉ có sự lạnh lẽo đến tột cùng, ánh mắt của bọn họ gần như đã viết lên mấy chứ “chúng tôi không chào đón cô”. Nhưng cô vẫn cứ ngu ngốc lừa dối bản thân rằng mình đã nhìn lầm.

Cô không ngừng phấn đấu để trở nên tốt đẹp, cuối cùng đổi lại lại là bị rút máu, moi tim...

“Không!”

Đường Yên Nhiên đang nằm trên giường đột nhiên hét lên, cô bật dậy, ngồi trên giường, há miệng không ngừng thở dốc.

Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán cô, lướt qua gò má của cô, cuối cùng theo cằm của cô mà rơi xuống chăn, một số thì chảy xuống theo cổ của cô, đi vào vạt áo đã ướt đẫm.

Bàn tay của Đường Yên Nhiên nắm chặt chăn đến nỗi ra nếp gấp.

“Mới trở về thôi mà đã mơ vớ vẩn...”

Đường Yên Nhiên như thể cười nhạo bản thân mình, tuy nhiên cô chỉ tốn rất ít thời gian để chấn chỉnh lại bản thân sau đó đi xuống đại sảnh của dinh thự.

Cô dậy rất vừa lúc, hiện tại người nhà họ Đường còn đang thưởng thức bữa sáng cùng nhau. Một nhà năm người hòa thuận vô cùng, đương nhiên, bốn người còn lại đang không ngừng mà chăm chút Đường Vy Vy.

Đặc biệt là Đường Lâm, như thể muốn bế Đường Vy Vy ngồi lên đùi mình luôn vậy.

Cảnh tượng này khiến Đường Yên Nhiên cảm thấy có chút buồn nôn, trải qua một kiếp, có một số thứ đã rõ ràng trước mắt cô.

Rõ ràng Đường Lâm cũng không coi Đường Vy Vy như em gái bình thường, kể cả khi thân phận của Đường Vy Vy chưa bại lộ. Chỉ nghĩ đến thứ tình cảm vặn vẹo mà họ dành cho nhau cũng khiến Đường Yên Nhiên cảm thấy ghê tởm.

Rõ ràng trước đó họ vẫn luôn chung sống như anh em ruột thịt.

Tiếng bước chân rõ ràng thu hút sự chú ý của người nhà họ Đường.

Ngay khi nhìn thấy là Đường Yên Nhiên đi xuống, nụ cười trên mặt bọn họ lập tức phai nhạt rất nhiều.

Đường Thanh thậm chí trực tiếp nói: “Sao mày lại xuống đây vào giờ này?”

Lâm Lỵ chưa nói gì, mà Đường Lâm và Đường Hiên thì đã nghiêm mặt, có vẻ khó chịu.

Đường Vy Vy rũ mắt, bắt đầu ra vẻ buồn bã tội lỗi.

Đôi mắt xám nhạt của Đường Yên Nhiên liếc qua từng người bọn họ, ánh mắt lướt qua nhưng lại sắc bén như thể có thể trực tiếp xuyên qua linh hồn của bọn họ vậy.

Hôm nay cô không trang điểm nữa, nói đến cũng buồn cười, lớp trang điểm tựa như qủy kia cũng là do Đường Vy Vy dạy cho Đường Yên Nhiên.

Cô ta nói rằng, chỉ cần như vậy, Đường Yên Nhiên sẽ chiếm được sự yêu thích của mọi người, rằng đó là thời thượng và xinh đẹp. Mà Đường Yên Nhiên lúc đó lại ngu ngốc mà cảm thấy Đường Vy Vy thật tốt, cả nhà họ Đường, chỉ có Đường Vy Vy là đối xử tốt với cô.

“Thật ngu ngốc làm sao...” Đường Yên Nhiên lẩm bẩm, như tự nói với bản thân mình trong quá khứ.