Sống Lại 13 Năm Trước: Tôi Không Muốn Yêu Đương

Chương 1: Trở về

Ồn ào, mọi thứ đều thật ồn ào!

Đường Yên Nhiên chỉ cảm thấy như thể bản thân đang ở trong một tổ ong, âm thanh oong oong không ngừng vang lên bên tai cô, khiến đầu óc cô càng trở nên đau đớn.

“Nhìn cô ta kìa, ha ha ha...”

“Chắc cô ta lại định khóc nhè đây mà...”

“... yếu đuối đến như vậy là cùng, cô ta như vậy mà cũng dám tranh giành với Vy Vy sao, ha ha ha...”

Những âm thanh đứt quãng không ngừng vang lên bên tai, Đường Yên Nhiên mở bừng mắt, lạnh lẽo mà nói: “Im đi.”

Ngay khi cô vừa dứt lời, không chỉ những người xung quanh kinh ngạc, mà đến bản thân cô cũng kinh ngạc.

Ánh sáng chói mắt khiến cô không khỏi nheo mắt lại một chút, dường như có chất lỏng gì đó chảy xuống từ trên đầu cô, rơi vào trong mắt của cô khiến mắt cô có chút đau đớn. Tuy nhiên Đường Yên Nhiên vẫn luôn mở to mắt, nhìn khắp căn phòng to lớn này.

Đáng lẽ ra... cô không thể xuất hiện ở đây mới đúng... cô nhớ ra rồi, cô đã chết, chết trong một cuộc bạo động quái vật! Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra vậy?!

Mà những người khác thấy Đường Yên Nhiên đột nhiên ngẩn người thì lập tức nhíu mày.

Một người trong số đó tức giận nói: “Mày vừa bảo bọn tao im đi cơ à? Mày cảm thấy mình là ai vậy?”

“Đúng vậy, chắc là chúng ta dạy dỗ nó chưa đủ tốt!”

Ánh mắt của Đường Yên Nhiên đảo qua những khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ trước mặt mình, cuối cùng cô không chút do dự mà nâng lên làn váy của mình, chạy về phía nhà vệ sinh!

Những người đó bị hành động đột ngột của cô làm cho kinh ngạc, tuy nhiên rất nhanh trên mặt họ lại xuất hiện sự khinh thường.

“Ha ha, sợ quá nên chạy trốn.”

“Nó cảm thấy mình có thể trốn được sao? Trừ phi nó cút khỏi nhà họ Đường, ha ha ha.”

Đám người không ngừng cười nhạo, sảnh tiệc to lớn, lại không có chỗ đứng cho Đường Yên Nhiên...

Lúc này, Đường Yên Nhiên cũng không quan tâm đến những người phía sau đang suy nghĩ hay bàn tán điều gì, cô gần như là chạy một mạch về phía nhà về sinh sau đó đóng sầm cửa lại.

Âm thanh nước xao động vang lên, Đường Yên Nhiên tạt nước vào mặt mình, cứ như thể như vậy có thể giúp cô tỉnh táo hơn dù chỉ một chút.

Cuối cùng, cô ngẩng đầu nhìn vào trong gương, trong gương là một khuôn mặt bị trang điểm đến mức lố lăng, gầy ốm quá mức khiến nó trông càng có vẻ đáng sợ. Mái tóc màu đỏ bị ướt mà dính sát vào trên mặt, đôi mắt màu xám nhạt nhòa, nhìn qua không có chút sức sống nào, trông không khác gì một con quỷ vừa bò từ dưới nước lên.

Nhưng lúc này, đôi mắt kia lại đang sáng một cách rực rỡ, như thể được tái sinh một lần nữa.

Đúng vậy, cô đích thực được tái sinh một lần nữa, trở về mười ba năm trước, khi mà mọi đau khổ còn chưa bắt đầu!

Hiện tại, cô biết kết cục của mình, ở kiếp trước, bởi vì sự ngu ngốc của cô mà cô bị tra tấn đến chết. Sau khi chết, cô hồi sinh ở một thế giới khác, nơi đó có quái vật, thế giới nguy hiểm, cô chế thuốc, rèn luyện, cố gắng để sinh tồn ở thế giới đó mười năm, cuối cùng lại chết ở một vụ bạo động quái vật!

Cô vốn tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc từ đó, nhưng thật không ngờ cô lại được trở lại thế giới này, thậm chí trọng sinh về mười ba năm trước! Lần này, mọi thứ chắc chắn sẽ thay đổi, cô và những người cô yêu thương sẽ không bao giờ phải chịu đau khổ nữa!

Nghĩ thông suốt mọi thứ, cơn đau đầu dường như dịu đi một chút.

Đường Yên Nhiên thở ra một hơi, lúc này mới phát hiện mồ hôi lạnh đã rơi đầy trán mình.

Cô nhếch môi, đặt tay lên mặt gương, như thể cách một tấm gương mà sờ lên khuôn mặt của mình.

“Đừng lo, lần này sẽ không có chuyện gì nữa đâu.” Cô lẩm bẩm tự nói với bản thân.

Cuối cùng, cô xoay người đi ra ngoài.

Nào ngờ vừa đi ra, cô liền đυ.ng trúng bờ ngực rắn chắc của một người.

Đường Yên Nhiên nhanh chóng lui về phía sau, ổn định thân mình.

Cô cúi đầu, nhanh chóng nói: “Tôi xin lỗi.” Sau đó lập tức rời đi.

Người đàn ông kia liếc mắt nhìn cô một cái, nhưng không nói gì.

Đường Yên Nhiên đi nhanh ra khỏi nhà vệ sinh, đôi mắt cô hơi híp lại.

Vừa rồi nhìn thoáng qua, cô liền nhận ra người đàn ông này là ai.

Anh ta là một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố này – Cố Minh Nam, không nơi nào là quyền lực của anh ta không giăng đến.

Tuy nhiên đến từ tương lai, Đường Yên Nhiên biết một số chuyện mà người khác không biết.

Cố Minh Nam không chỉ là doanh nhân nổi tiếng ở thành phố này, quyền lực của anh ta còn hơn thế, anh ta thực chất là người thừa kế của gia tộc đứng đầu đất nước này.

Tuy nhiên vài năm trước anh ta bị hãm hại đến gần chết, may mắn chạy thoát được, anh ta vẫn luôn ẩn mình cho đến thời điểm hiện tại, khuôn mặt của anh ta gần như không xuất hiện trên phương tiện truyền thông nào.

Đường Yên Nhiên biết, mười năm sau, anh ta sẽ dùng quyền lực và tài trí của mình thâu tóm toàn bộ gia tộc, trả thù những kẻ đã từng hãm hại anh ta.

Tuy nhiên hai năm sau sau đó, anh ta lại sẽ chết đi, bởi vì trước đó bị hãm hại lưu lại trên cơ thể anh ta vết thương và độc tố không thể chữa lành.

Cả gia tộc to lớn cứ thế trở thành miếng mồi ngon cho người ngoài cắn xé.

Có lẽ đây có thể là một điểm đột phá cho mình, Đường Yên Nhiên rũ mắt, thầm nghĩ trong lòng.

Cô đi ra ngoài, không ở lại sảnh tiệc lâu mà trực tiếp đi khỏi nơi này.

Ở lại đây cũng không được gì, ở kiếp trước, cô thực sự ngây thơ mà cho rằng chỉ cần mình cố gắng, cô sẽ hòa nhập được với thế giới giàu có này, cho dù bị bắt nạt cũng cố gắng chịu đựng, tựa như một con chó chạy theo sau lưng người khác. Nào biết được bản thân cũng chỉ là trò đùa trong mắt người ngoài.

Đúng vậy, cô không được sinh ra ở nơi giàu có này.

Cô nguyên bản là con gái lớn của nhà họ Đường, trước cô còn có hai người anh trai.

Tuy nhiên từ nhỏ cô đã bị tráo đổi với đứa con của một gia đình nghèo khó, thân phận thay đổi, cho đến khi cặp cha mẹ nghèo khó kia chết đi, trong vô tình cô được nhận về nhà họ Đường.

Ngỡ rằng cuộc đời sẽ thay đổi, nhưng thực chất ác mộng chỉ mới bắt đầu. Cô không nhận được sự yêu thương từ gia đình, thậm chí, họ luôn cảm thấy cô sai. Chỉ cần Đường Vy Vy mệt mỏi, cô chính là người sai. Đường Vy Vy buồn bã, cô chính là người sai. Đường Vy Vy chợt lên cơn đau tim, cô cũng chính là người sai. Cho đến khi chết đi, cô mới nhận ra, sự tồn tại của cô đối với những người này ngay từ đầu có lẽ đã là một sự sai trái.

Là cô xâm phạm gia đình hoàn hảo của họ. Đường Vy Vy đối với họ là một đóa hoa thanh thuần, không hiểu sự đời, mong manh đáng thương. Mà cô, cô chỉ là cây xương rồng, mình đầy gai góc, xấu xí lại quái gở, không xứng làm con gái hay em gái của họ.

Trở về nhà họ Đường, không những không nhận được sự yêu thương đáng có mà thậm chí còn phải đánh đổi những thứ mình không bao giờ ngờ tới.

Cuối cùng, lí do cô chết càng khiến cho người ta phẫn nộ, cô chết, bởi vì cô phải đổi trái tim của mình cho Đường Vy Vy.

Đến cuối cùng, lí do cô được đón về nhà họ Đường chính là vì làm một trái tim dự phòng cho Đường Vy Vy. Đường Vy Vy chưa có chuyện gì thì cô còn được sống, khi Đường Vy Vy nguy kịch, cô chính là thuốc chữa cho Đường Vy Vy.

Mười ba năm sống trong đau khổ, cho đến chết mới nhận ra, ngay từ đầu, bản thân cô đã chẳng được coi như là một con người. Có lẽ trong mắt những người nhà họ Đường, cô chỉ là một liều thuốc di động của Đường Vy Vy.

Đường Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời u tối, nhếch môi cười nhạo, cũng không biết đang cười nhạo sự ngu ngốc của mình, hay lại là thứ gì.

“Mày định rời đi sao? Sao vậy? Bữa tiệc còn chưa kết thúc nữa, tao nghe nói mày đã khóc lóc cầu xin để được bữa tiệc này cơ mà.”

Đúng lúc này, một giọng nói tràn ngập sự khinh thường và kɧıêυ ҡɧí©ɧ vang lên phía sau cô.