Trẫm Không Sợ Hoàng Hậu

Chương 2: Quyết tâm học tập

Diêu Ngọc từ khi còn trong tã đã thường xuyên ra vào cung, lúc đầu đều do Diêu phu nhân hoặc Diêu lão phu nhân đưa vào cung, đến khi nàng biết đi, khi Diêu Hoàng hậu cho gọi nàng vào cung, nàng đã có thể tự đi theo cung nữ vào cung. Ai nấy đều biết Diêu Hoàng hậu cực kỳ yêu thương cô cháu gái nhỏ này.

Tần Diệu từ trong thư phòng đi ra liền gọi tới Tiểu Tùng Tử đến, giương dù che cho nàng. Tiểu Tùng Tử là do Tần Triệt tự tay chọn lựa để hầu hạ Tần Diệu, đã theo nàng hai năm rồi. Hắn luôn ghi nhớ lời dạy của Hoàng Thượng chủ tử của hắn chính là Tần Diệu, chủ tử tốt hắn mới có thể tốt.

Đi xuống nấc thang, Tiểu Tùng Tử mới nói: "Điện hạ, Diêu tiểu thư đang ở trong cung.”

Tần Diệu không dừng bước, cũng không quay đầu lại: "Nàng ấy vào thì vào, ngươi vì sao phải báo cho bản cung?”

Tiểu Tùng Tử cười nói: “Nô tài thấy mỗi lần Diêu tiểu thư vào trong cung, điện hạ đều rất vui.”

"Nói bậy, vả miệng." Tần Diệu nghe thấy tiếng Tiểu Tùng Tử tự vả hai cái vào miệng mình thì mới lên tiếng: "Trời lạnh rồi, đi xem một chút chỗ mẫu hậu có ấm áp không, mấy tên nô tài này quả thật có chút không tận tâm.” Tiểu Tùng Tử lập tức quay người, phụ họa: "Dù trong cung có ấm áp thế nào, gặp được điện hạ, nương nương nhất định sẽ rất vui."

Vừa bước vào Trường Xuân cung, Tần Diệu đã thấy Diêu Ngọc mặc áo choàng đỏ lao về phía mình. Diêu Ngọc vốn đã không vững, lại vừa mới rơi tuyết, chỉ trong đoạn đường ngắn mà nàng loạng choạng suýt ngã, khiến các cung nữ đứng bên cạnh không khỏi hoảng hốt. Nàng cứ thế loạng choạng chạy đến trước mặt Tần Diệu, ôm chặt lấy chân nàng, ngẩng đầu lên nhìn Tần Diệu: "Diệu ca ca."

Diêu Hoàng hậu cũng bước ra, đứng dưới mái hiên, các cung nữ nhìn thấy Thái Tử liền cung kính hành lễ, Tần Diệu cũng hướng tới mẫu hậu hành lễ, chỉ có Diêu Ngọc vẫn ôm chặt lấy chân nàng không chịu buông. Diêu Hoàng hậu cười nói: "Vào trong thôi, tuyết rơi rồi, bên ngoài rất lạnh."

Tần Diệu lúc này mới đứng thẳng người lên, vươn tay kéo tay Diêu Ngọc, Diêu Ngọc nắm chặt lấy ngón tay Tần Diệu, loạng choạng đi theo nàng vào trong điện. Diêu Hoàng hậu giúp Tần Diệu cởϊ áσ choàng, phủi tuyết trên người nàng, rồi xoa nhẹ lên gương mặt nàng: "Lạnh không? Ngọc Nhi vừa nghe ngươi đến, liền nhất quyết phải ra ngoài đón ngươi, khuyên thế nào cũng không khuyên được.”

Tần Diệu cúi đầu nhìn Diêu Ngọc, các cung nữ đã giúp nàng cởi chiếc áo choàng đỏ ra, nhưng nàng vẫn nắm chặt tay Tần Diệu không buông. Thấy Tần Diệu cúi xuống nhìn mình, Diêu Ngọc càng hưng phấn, kéo tay Tần Diệu, nhảy nhót vui vẻ.

Tần Diệu kéo Diêu Ngọc ngồi xuống bên cạnh Diêu Hoàng hậu, các cung nữ bưng trà lên. Tần Diệu uống một ngụm, rồi quay sang nhìn Tiểu Tùng Tử: "Tiểu Tùng Tử, lấy loại trà hoa hôm qua phụ hoàng ban cho bản cung tới, hương vị rất thơm ngọt, cùng với lấy một ít nho tới cho mẫu hậu nếm thử.”

Tiểu Tùng Tử lập tức nhận lệnh rồi vội vã rời đi. Tần Diệu nhẹ tay vỗ lên đầu Diêu Ngọc, gạt đi tuyết trên đầu nàng, Diêu Ngọc lại muốn chui vào lòng Tần Diệu, nhưng bị nàng lập tức đưa tay ngăn lại: "Bản cung không ôm ngươi."

Diêu Ngọc vừa gọi "Diệu ca ca", vừa bĩu môi, có vẻ như sắp khóc. Diêu Hoàng hậu nhìn một cái, Trần Thu lập tức ra hiệu cho các cung nữ lui ra. Đây cũng là quy tắc trong cung, mỗi khi Hoàng thượng và Thái tử đến, trong cung của Hoàng hậu sẽ không được phép có người lưu lại.

Chẳng bao lâu sau, Trần Thu bưng trà hoa đã pha sẵn vào, đặt bên cạnh rồi đứng ngoài cửa canh chừng. Tần Diệu cầm tách trà, thổi nhẹ rồi đưa cho Diêu Ngọc: “Nín đi, không được khóc nữa, uống một chút.” Diêu Ngọc hơn nghiêng người về phía tách trà, Tần Diệt lại rụt tay lại: "Ngươi tự mình thổi, còn rất nóng."

Diêu Ngọc thổi thổi, rồi uống một ngụm nhỏ, cảm thấy hơi ngọt, liền mỉm cười vui vẻ, nhưng một mực chỉ uống trà trong tay của Tần Diệu. Tất cả đều đã được Diêu Hoàng Hậu thu vào trong mắt, nhưng cũng không nói gì, tự mình đưa tay lấy trà mà thưởng thức. “Loại trà này thật sự rất thơm lại ngọt, khó trách Ngọc Nhi thích như vậy.”

“Nếu mẫu hậu thích, chờ lát nữa nhi thần sẽ để cho Tiểu Tùng Tử đưa đến cho người một ít.” Tuy là nói chuyện nhưng ánh mắt của Tần Diệu cũng không rời khỏi trên người Diêu Ngọc, trong lòng chính là lo sợ nàng lỡ tay bị bỏng.

Diêu Hoàng Hậu cười mà lắc đầu: “Diệu Nhi có lòng, vẫn là cứ giữ đi, nếu mẫu hậu thích loại trà nào, phụ hoàng ngươi sẽ tự mình đưa tới. Việc học hôm trước của ngươi thế nào rồi, phụ hoàng đã xem qua chưa?”

Tần Diệu gật đầu, cùng mẫu hậu nói tới môn học kia. Ngồi một lúc, Tần Diệu liền đứng lên muốn rời đi. “Mẫu hậu, nhi thần còn phải lên trường bắn luyện tập, nhi thần đi trước.” Hoàng Hậu gật đầu. Tần Diệu vừa đi ra ngoài, Diêu Ngọc ở phía sau của nàng kéo kéo ống quần của nàng lại. Diêu Hoàng Hậu lại hướng nàng vẫy vẫy tay: “Ngọc Nhi, lại đây với cô mẫu, chờ tuyết ngừng rơi rồi hãy đi tìm Diệu ca ca.”

Diêu Ngọc vẫn khá ngoan ngoãn, nhất là khi ở trước mặt Diêu Hoàng hậu, nghe lời liền quay lại đi đến bên cô mẫu, còn không quên gọi với Tần Diệu: "Diệu ca ca hãy nhớ đến tìm Ngọc Nhi."

Tần Triệt đã lựa chọn cho Tần Diệu bốn người bạn cùng đọc sách học tập. Diêu Hoàng Hậu lấy lý do nữ tử cũng có điểm đặc biệt riêng của nữ tử mà trong số bốn người cũng có nữ tử. Tần Triệt cảm thấy có lý mà chấp thuận lựa chọn cho Tần Diệu hai nữ tử cùng học, một người là con gái của Đại Tướng Quân con một người là con gái của Trạng Nguyên, tuổi tác so với Tần Diệu cũng không chênh lệch quá nhiều.

Lúc đầu, các quan lại trong triều đều cho rằng Hoàng thượng đang chuẩn bị chọn Thái Tử Phi cho Thái tử, nhưng theo thời gian trôi qua những nữ tử đều thật sự là học hành chăm chỉ cùng những nam nhân khác không có khác biệt. Có lẽ sau này sẽ trở thành những nữ quan và nữ tướng đầu tiên trong lịch sử của Tần Quốc. Đại Tướng quân và Trạng nguyên không phải là người bảo thủ mà càng sẵn sàng cho con gái của mình vào cung học tập.

Mạnh Tướng Quân chính là người trước đây cùng Tần Triệt xông pha chiến trường, là người trung thành, luôn hết mình nghĩ đến Hoàng Thượng. Nay biết được Hoàng Thượng có ý định muốn huấn luyện con gái của mình trở thành cánh tay đắc lực của Thái Tử sau này mà toàn tâm toàn ý ủng hộ Thái Tử. Còn tự tuyển cử mình xin được dạy binh pháp cho Thái Tử.

Tần Diệu cũng biết được những người này chính là phụ hoàng cùng mẫu hậu chọn lựa kỹ càng để cùng mình học tập, sẽ là triều thần trung thành của mình sau này, mà đối với bọn họ cũng hết sức thân thiết. Chỉ là nàng lúc nào cũng phải âm thầm luyện tập khắc khổ, chỉ sợ mình không đủ giỏi sẽ khó khiến họ phục tùng.

Ngay cả khi bị bệnh, Tần Diệu cũng không buông xuống được, Diêu Hoàng Hậu lệnh cho nàng không được phép xuống giường, nàng liền cầm sách lên giường đọc. Hoàng Hậu không còn cách nào khác, chỉ có thể để Diêu Ngọc vào cung kề cận với nàng, mới có thể khiến nàng lơ là sách vỡ hơn một chút.

Diêu Ngọc nhìn thấy Tần Diệu ngồi ở trên giường mà thật sự rất lo lắng, chỉ tiếc nàng quá nhỏ không thể vươn tay tới đầu của Tần Diệu mà xoa xao. Bởi vì lúc nàng bệnh, mẫu thân đều sẽ sờ sờ đầu an ủi nàng mau hết bệnh.

Khi Diêu Hoàng hậu và mọi người rời đi, Diêu Ngọc liền nắm lấy tay Tần Diệu: "Diệu ca ca, ta có thể lên giường không?" Tần Diệu biết rằng nếu không đáp ứng chỉ sợ nàng cũng sẽ không từ bỏ, mà chỉ có thể gật đầu cho phép. Diêu Ngọc vội vàng cởi giày ra, dùng cả chân tay mà bò lên giường, ngồi trên đầu giường đưa tay sờ sờ trán của Tần Diệu. “Diệu ca ca, có đỡ hơn chút nào không?”

Tần Diệu đương nhiên biết ý đồ của nàng, cười nói: “Ngươi có phép tiên sao?” Diêu Ngọc xoay người xuống giường, mang nước đi tới: “Diệu ca ca, uống nước.” Tần Diệu nhận lấy uống một chút, liền đưa ly trả lại cho nàng. “Nhớ phải cẩn thận đừng để té.” Diêu Ngọc không để ý tới, đặt ly nước ở một bên sau đó bò lên giường kéo Tần Diệu nằm xuống, đưa đôi tay nhỏ bé cũng mình che mắt Tần Diệu lại: “Diệu ca ca, ngủ thôi.”

Tần Diệu mở mắt ra: “Không ngủ được.” Diêu Ngọc suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng vỗ vào bụng Tần Diệu: “Ngọc Nhi kể chuyện cho ca ca nghe, ngươi ngoan ngoãn ngủ một chút được không?” Tần Diệu thấy nàng nhỏ như vậy mà bắt chước như người lớn mà dụ dỗ mình, cảm thấy thật buồn cười, còn chưa kịp cười, Diêu Ngọc đã bắt đầu kể chuyện.

Câu chuyện Diêu Ngọc kể rất đơn giản, là câu chuyện mà khi nàng còn rất nhỏ đã nghe, giờ nàng đã lâu không nghe những câu chuyện đơn giản như vậy nữa. Tần Diệu không ngắt lời, chờ nàng kể xong, rồi mới hỏi: “Câu chuyện này nói cho chúng ta điều gì?”

Diêu Ngọc chớp mắt: “Câu chuyện là câu chuyện, ngươi hẳn là đã ngủ rồi, sao còn hỏi ta câu hỏi này?” Tần Diệu nhất thời không biết trả lời thế nào, Diêu Ngọc lại đặt tay lên mắt nàng: “Ngươi không ngoan.” Tần Diệu thực ra cũng không còn sức lực, bị nàng che mắt như vậy, không lâu sau đã thϊếp đi.

Diêu Ngọc thấy Tần Diệu không nói gì nữa, đợi một lúc lâu mới buông tay ra, nhìn thấy Tần Diệu đã ngủ, nàng nhẹ nhàng trèo xuống giường, vui mừng chạy ra ngoài: “Cô mẫu, Diệu ca ca ngủ rồi.” Diêu Hoàng hậu bế nàng lên: “Vẫn là Ngọc Nhi giỏi nhất.”

Mấy ngày liền, Diêu Ngọc lại vào cung tiếp tục ru Tần Diệu ngủ, câu chuyện nàng kể vẫn giống như ngày đầu, Tần Diệu liền lên tiếng ngắt lời: “Câu chuyện này ngươi đã kể rồi.” Diêu Ngọc rõ ràng có chút oán giận với người ca ca không biết điều này: “Ngươi không cần nghe xem ta đã nói gì, nhắm mắt ngủ đi.” Nàng đã nhớ được mấy câu chuyện như vậy đã là rất vất vả rồi, làm sao có thể thay đổi liên tục mỗi ngày được.

Tần Diệu cầm quyển sách trên đầu giường lên: “Vậy ta kể chuyện cho ngươi nghe có được không? Là chuyện ngươi chưa nghe qua.” Nàng tưởng Diêu Ngọc sẽ rất vui vẻ đồng ý, ai ngờ Diêu Ngọc lại nhìn nàng với vẻ mặt khó chịu: “Diệu ca ca, ngươi thôi kể chuyện cho ta nghe đi, những câu chuyện của ngươi đều không thể ngủ được.”

Tần Diệu cũng không phục: “Làm sao có thể biết được? Ta cũng có những câu chuyện nhàm chán mà.” Diêu Ngọc thở dài như một người lớn: “Nhưng hiện giờ người đang ốm cần phải ngủ là Diệu ca ca, không phải là ta mà.”

Tần Diệu không nói được lời nào, nhưng lại không dễ dàng nhận thua: “Vậy chờ khi ta khỏe rồi, ta sẽ kể cho ngươi nghe.” Diêu Ngọc vẫn lắc đầu: “Diệu ca ca, ngươi mau ngủ đi, ta ngủ rất ngoan, không cần nghe chuyện.”

Tần Diệu không nói gì thêm, chỉ là nàng không dễ dàng quên đi chuyện này. Ba năm sau, khi Diêu Ngọc mang sách đến xin nàng chỉ bảo, Tần Diệu chỉ liếc qua một dòng chữ rồi nói: “Ngươi không hiểu nổi đâu, thôi đi ngủ sớm đi.”

Diêu Ngọc tức giận mà đi về nhà cầu phụ thân mời mấy vị phu tử về nhà dạy cho nàng. Vì việc bạn học của Thái Tử cũng là nữ tử cho nên trong thành bắt đầu rất nhiều tiểu thư đều học chăm chỉ. Diêu Thượng Thư vốn đã có ý định này từ trước, giờ lại nghe thấy Diêu Ngọc chủ động nhắc tới, liền lập tức tiền phu tử dạy cho nàng.

Chuyện này cũng không có gì to tát, nhưng Diêu Ngọc lại không chịu buông tha, cứ quấn lấy Diêu Hoàng hậu, nhất định đòi theo Tần Diệu vào học ở Quốc Tử Giám.

Diêu Hoàng hậu làm sao không biết tính nàng? Nàng đâu phải thật sự muốn học, chỉ là muốn quấn quýt bên Tần Diệu thôi. Nhưng thấy nàng kiên quyết, Hoàng hậu đành đáp ứng, yêu cầu nàng sau khi học được một ít ở nhà, thì có thể để cho nàng vào học.

Diêu Ngọc gật đầu đồng ý, quả thật học hành rất chăm chỉ, trong lòng luôn lo sợ rằng nếu không học tốt sẽ bị lại Tần Diệu coi thường.