Đấu La: Ta Xuyên Không Trở Thành Con Của Bỉ Bỉ Đông

Chương 23

Thiên An Lạc khép cuốn sách lại, đôi mắt sáng lên sau khi tiếp nhận lượng tri thức khổng lồ từ Học Hải Các. Cậu vươn vai, cảm thấy cơ thể thư giãn hơn sau thời gian dài ngồi đọc, rồi cất bước ra khỏi thư viện tri thức. Những tia nắng chiều vàng nhạt len lỏi qua tán cây ngoài sân, chiếu lên gương mặt cậu, mang lại một cảm giác thoải mái.

Vừa đi, Thiên An Lạc vừa suy nghĩ. "Có lẽ đã đến lúc nên tìm cách cải thiện mối quan hệ với mẫu thân rồi," cậu thầm nghĩ, lòng mang chút bối rối pha lẫn quyết tâm. Dù biết Bỉ Bỉ Đông là người lạnh lùng và khó gần, nhưng cậu không muốn mối quan hệ giữa mình và nàng mãi chỉ là sự xa cách.

Chiều hôm đó, Thiên An Lạc quyết định đến Giáo Hoàng Điện. Nhưng thay vì trực tiếp đối diện với Bỉ Bỉ Đông, cậu lại lặng lẽ chọn một góc khuất để quan sát nàng. Ánh mắt tò mò của cậu như của một đứa trẻ vừa phát hiện ra điều gì mới mẻ.

Từ bên ngoài, cậu nhìn qua cửa sổ lớn trong phòng làm việc của Bỉ Bỉ Đông. Nàng ngồi đó, trên chiếc ghế cao uy nghi, ánh sáng mặt trời chiếu rọi làm mái tóc dài màu tím nhạt của nàng ánh lên vẻ lộng lẫy khó tả. Bỉ Bỉ Đông tập trung vào đống văn kiện trên bàn, đôi mày khẽ nhíu lại, thể hiện sự nghiêm túc và cẩn trọng trong từng quyết định. Ánh mắt nàng sắc bén, như mang trong mình uy nghiêm không thể chối cãi của một Giáo Hoàng.

Thiên An Lạc nheo mắt, nhìn không chớp từ bên ngoài. Cậu như bị mê hoặc bởi khí chất vừa cao quý vừa lạnh lùng của Bỉ Bỉ Đông, nhưng trong lòng cũng dâng lên chút tiếc nuối. "Mẫu thân thực sự tài giỏi và hoàn hảo như thế, tại sao giữa chúng ta lại tồn tại khoảng cách lớn đến vậy?"

Không chịu dừng lại ở việc nhìn từ xa, Thiên An Lạc nhanh chóng tìm đến một cây cổ thụ gần đó. Cây cổ thụ to lớn với những cành lá sum suê, tỏa bóng mát che phủ một phần Giáo Hoàng Điện. Cậu linh hoạt trèo lên, khéo léo ẩn mình sau thân cây to. Từ vị trí này, cậu có thể nhìn rõ hơn Bỉ Bỉ Đông qua khung cửa sổ. Đôi mắt cậu sáng lên như trẻ nhỏ vừa phát hiện ra một kho báu.

Hành động trẻ con này của Thiên An Lạc, tưởng như kín đáo, nhưng không thể qua mắt được Bỉ Bỉ Đông. Ngay khi cậu vừa leo lên cây, nàng đã nhận ra. Tuy nhiên, nàng không bộc lộ cảm xúc gì, chỉ lặng lẽ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ một cách hờ hững rồi tiếp tục làm việc như không có chuyện gì. "Chỉ là trò trẻ con mà thôi, không đáng để bận tâm," nàng nghĩ, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh nhạt.