Đấu La: Ta Xuyên Không Trở Thành Con Của Bỉ Bỉ Đông

Chương 4

Thiên Đạo Lưu đi tới đi lui bên ngoài, từng bước chân của ông đầy nôn nóng. Cảm giác tức giận, phẫn nộ cứ dâng lên trong lòng ông, miệng lầm bầm: "Cô ta đã gϊếŧ chết con mình rồi, đến cháu mình còn không giữ được thì tốt nhất, mình sẽ không bỏ qua cho cô ta." Mỗi câu mỗi chữ ông nói đều tràn đầy sự căm phẫn. Thiên Đạo Lưu, dù là gia gia của đứa trẻ, vẫn không thể kìm chế được nỗi đau khi nghĩ về sự mất mát của gia đình mình.

Khi bà đỡ đẻ đi ra, đứng trước mặt ông, giọng nói cung kính nhưng khẩn trương: "Đại cung phụng, giáo hoàng điện hạ mời ngài vào trong." Thiên Đạo Lưu không nói lời nào, chỉ gật đầu một cái rồi lập tức bước vào trong, cơ thể ông toát ra sự vội vã và căng thẳng.

Vừa bước vào phòng, ánh mắt ông ngay lập tức va vào hai đứa trẻ nằm cạnh Bỉ Bỉ Đông. Thiên Đạo Lưu dừng lại, trái tim ông như tan chảy khi nhìn thấy chúng. Đứa bé gái tóc vàng trắng nằm yên, khuôn mặt giống như một thiên sứ nhỏ, còn đứa bé trai nằm bên cạnh, vẻ mặt yếu ớt và không cử động, khiến ông có cảm giác đau đớn. Nỗi lo lắng và tình yêu thương của một người gia gia bỗng nhiên tràn ngập trong lòng, khiến đôi mắt ông mờ đi vì xúc động.

Chưa kịp để vui mừng, giọng nói lạnh lùng của Bỉ Bỉ Đông cắt ngang: "Mau mang hai đứa nghiệt súc này đi đi. Với cả đứa bé trai kia hình như sắp chết rồi thì phải." Lời nói của cô như một nhát dao, lạnh lùng, vô cảm, không chút tình thương dành cho những đứa con mà cô đã mang nặng đẻ đau.

Thiên Đạo Lưu, không thể kiềm chế sự tức giận, gầm lên: "Bỉ Bỉ Đông, dù gì hai đứa bé cũng là con ngươi, sao ngươi có thể nói được lời này?" Giọng ông căm phẫn, đầy sức mạnh của một người đã sống lâu năm, yêu thương con cháu vô bờ. Vừa nói xong, ông vội vã bế đứa cháu trai của mình lên, dùng hồn lực kiểm tra cơ thể đứa bé, ánh mắt hoảng hốt khi nhận thấy sức sống của nó quá yếu, hầu như không có chút sức lực nào. Thiên Đạo Lưu thầm nghĩ trong đầu: "Sao lại yếu như vậy?" Nỗi lo lắng ngày càng dâng cao khiến ông không thể bình tĩnh.

Giọng ông vang lên trong phòng, sắc thái như ra lệnh: "Triệu tập hồn sư hệ trị liệu tới đây!" Lời nói nhanh chóng, rõ ràng, không thể trì hoãn thêm nữa.

Bỉ Bỉ Đông chỉ liếc mắt nhìn Thiên Đạo Lưu đang lo lắng, nhưng cô chẳng mảy may quan tâm. Cô đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, mặc kệ Thiên Đạo Lưu đang hốt hoảng và nôn nóng đằng sau. Cô chỉ lạnh lùng quay đi, bước ra ngoài, như thể mọi chuyện không liên quan gì đến cô, không chút lưu luyến. Những bước chân của cô vang lên trong căn phòng, đi xa dần, bỏ lại Thiên Đạo Lưu cùng hai đứa trẻ yếu ớt phía sau, cảm giác như mọi sự chăm sóc đều không còn nữa.

Lời nhắn của tác giả:" truyện sẽ khác một số trong nguyên tắc nha mọi người trong nguyên tắc khi thiên nhận Tuyết 6 tuổi thì lúc đó Thiên Tầm Tật mới chết và A Ngân hạ sinh ra đường tam. Nhưng mình sẽ sửa đổi là Thiên Tầm Tật chết trước vì trước khi đó khi biết a ngân là hồn thú đã dẫn theo một đoàn người đi gϊếŧ và thất bại (lúc này A Ngân vẫn chưa hiến tế và vẫn chưa có đường tam) lúc về bị Bỉ Bỉ Đông gϊếŧ chết để hoàn thành thí luyện La Sát Thần lúc này bỉ bỉ đông đã mang bầu rồi. Và 6 năm sau Bỉ Bỉ Đông điều động một số lượng phong hào đấu la đem hồn cốt của A ngân về để có việc ( mai sau sẽ tiết lộ ) cuối cùng thất bại A Ngân hiến tế cho Đường Hạo. Tổng kết lại là Võ Hồn Điện phái ra 2 cuộc đi bắt A Ngân nhưng đều thất bại."