Vết thương ở đầu cô quả thật vẫn chưa lành.
Hay nói cách khác, là vết thương của chủ nhân ban đầu cơ thể này vẫn chưa lành.
Vưu Lị là một người xuyên sách, chủ nhân ban đầu của cơ thể này tên là Vưu Lily, chỉ khác cô một chữ, là một dẫn đường trong thế giới lính gác dẫn đường.
Một tháng trước, nguyên chủ đi cùng tiểu đội lính gác ra ngoài làm nhiệm vụ, khi nhiệm vụ kết thúc, trên đường trở về, cô bất ngờ bị lạc đội, bị dị vật ven đường tấn công, dẫn đến tổn thương tinh thần rồi rơi vào hôn mê.
Đối với dẫn đường mà nói, tổn thương cảm quan tinh thần là một vết thương rất nghiêm trọng, đây có lẽ cũng chính là lý do tại sao khi Vưu Lị xuyên sách đến đây, những mảnh ký ức của nguyên chủ lại hỗn loạn, rời rạc và không đầy đủ như vậy.
Đến hiện tại đã ba ngày trôi qua, cô vẫn chưa thể tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, chỉ có thể thỉnh thoảng tiếp nhận một vài mảnh ký ức rời rạc.
Những mảnh ký ức nhỏ này không có quy luật, có thể là một đoạn ngắn thời thơ ấu nào đó của nguyên chủ, có thể là kiến thức thông thường của thế giới này, có thể là tư liệu của một người quen nào đó.
Quá vụn vặt, khiến cô cảm thấy thật phiền não.
Xét về khía cạnh này mà nói, dù là nguyên chủ hay cô, quả thực đều có thể nói là đầu óc có bệnh, theo đúng nghĩa đen của từ “bệnh”.
Cũng may có bác sĩ đảm bảo rằng tình trạng tổn thương cảm quan tinh thần của nguyên chủ thực sự có thể dẫn đến triệu chứng rối loạn trí nhớ, nhờ đó cũng giúp Vưu Lị cô, một người xuyên sách yếu đuối mù mờ, thành công qua mặt được mọi người.
Rõ ràng ba ngày trước, cô vẫn chỉ là một sinh viên vừa mới nhận được thư thông báo trúng tuyển thôi mà!
Nhưng bây giờ không phải lúc để cô cảm thán.
“Mặc dù trí nhớ quả thật vẫn còn hơi lộn xộn, nhưng vết thương ngoài da đã lành rồi ạ, việc không nhớ rõ mọi người không ảnh hưởng đến công việc của tôi, thưa sĩ quan.”
Vưu Lị chống tay ngồi dậy từ giường bệnh, kéo các miếng dán cảm biến ở cánh tay và hai bên thái dương.
Đầu dây dữ liệu thật dài của miếng dán phát ra tiếng sột soạt nhẹ, chúng tỏa ra ánh sáng màu xanh băng mang hơi hướng công nghệ cao, đan xen với mái tóc đen dài tựa như thác nước của cô gái, tạo nên vẻ đẹp độc đáo khi sự mềm mại va chạm với sự cứng cáp của máy móc.
Những miếng dán này chủ yếu dùng để kiểm tra các số liệu chức năng của cơ thể, trước mắt trọng tâm kiểm tra đặt ở não bộ.
“Căn cứ của chúng ta đang thiếu nhân lực, tay chân tôi lành lặn, không có lý do gì tiếp tục nằm trên giường bệnh cả.” Vưu Lị cố gắng thẳng lưng, nhìn thẳng vào Tống Huyền Diệp, “Tôi muốn cống hiến sức mạnh của mình cho căn cứ!”