Vợ Omega Ôm Con Bỏ Chạy Rồi

Chương 9

"Trời đang mưa, để tôi đưa cậu về nhà nhé."

Một gương mặt điển trai xuất hiện trong tầm mắt. Ôn Úy nhìn người trước mặt, gương mặt không thể quen thuộc hơn, nhưng trong lòng lại dấy lên nỗi buồn khó tả.

"Tôi đã nói rồi, chúng ta không cần gặp lại nữa." Ôn Úy quay đầu đi, giọng nghẹn ngào, khó nhọc nói ra những lời này.

Phó Ninh Châu mặc một bộ vest chỉnh tề, các đường nét trên gương mặt hắn ta sắc sảo, toát lên vẻ lạnh lùng. Nhưng gương mặt ấy, vốn luôn tạo cảm giác xa cách, giờ đây lại thấp thoáng một chút dịu dàng hiếm thấy.

"Ồ, trông người này quen quen nhỉ."

Dưới trời mưa tầm tã, trên phố người qua lại vội vã với những chiếc ô. Dẫu vậy, vẫn có người không thể không chú ý đến người đàn ông đứng bên chiếc xe sang màu đen.

Bởi pheromone phát ra từ người alpha này quá mạnh mẽ, quá thu hút.

"Đây chẳng phải nhân vật chính của vụ bê bối lớn vài năm trước sao?" Một người đi đường thì thầm. "Là chuyện đứa con riêng nhà họ Phó tranh giành quyền thừa kế đấy. Nhà họ Phó ai cũng là beta hoặc omega, chẳng biết từ đâu lại xuất hiện một alpha."

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi. Muốn mất mạng hả? Phó Ninh Châu bây giờ là người nhà họ Phó đặt kỳ vọng cao nhất, lại còn là một alpha có thực lực được cả giới thượng lưu công nhận."

"Nhưng người bên cạnh anh ta là ai thế? Hình như là một omega... Trông quen quen. Mà... chẳng phải Phó Ninh Châu đã đính hôn rồi sao?"

"Không rõ nữa. Dù sao alpha muốn có bao nhiêu omega chẳng được, beta như chúng ta tốt nhất nên an phận." [Editor: Nhìu khi đọc tới mấy chi tiết này thấy bất công với omega dữ.]

Những lời bàn tán xung quanh không to không nhỏ. Ôn Úy nhìn bàn tay mình bị Phó Ninh Châu nắm chặt, anh cố rút tay ra, nhưng không ngờ người kia lại càng nắm chặt hơn.

"Anh còn muốn nói gì nữa?" Ôn Úy chất vấn.

Tuy nhiên, Phó Ninh Châu chẳng những không giải thích, mà còn làm quá hơn. Hắn vòng tay qua eo Ôn Úy, ép anh lên ghế sau của xe.

Ôn Úy bị lực kéo bất ngờ, mất thăng bằng suýt đập đầu vào cửa kính xe. May mà Phó Ninh Châu còn chút lương tâm, giữ eo anh lại, không để anh ngã hẳn.

"Lái xe đi."

Phó Ninh Châu không thèm ngẩng đầu, ra lệnh cho người tài xế.

Tài xế riêng của Phó Ninh Châu, ông Vương, thấy tình cảnh này, âm thầm toát mồ hôi. Làm công ăn lương, ông không dám nói gì, chỉ biết làm theo. Ông lặng lẽ khởi động xe.

Làm tài xế cho Phó Ninh Châu từ khi anh ta mới lên vị trí này, ông Vương ít nhiều cũng hiểu tính cách của hắn ta. Ông nhanh chóng kéo vách ngăn trong xe, tách biệt ghế trước và sau, để lại không gian riêng tư cho hai người phía sau.