Tiếng gõ mạnh từ phía sau cửa kính ngày càng lớn, âm thanh ấy khiến Thẩm Dịch sợ hãi tột độ. Cậu run rẩy nhặt vội những mảnh quần áo rơi rụng trên sàn, mặc đại vài món rồi luống cuống bò về góc phòng, đôi chân cậu như muốn khuỵu xuống.
Không phải cậu muốn chạy khỏi căn phòng này, mà chỉ đơn giản là bản năng thôi thúc cậu phải tránh xa cánh cửa kính kia – nơi đang bị những móng vuốt tang thi cào đến rung rinh, không biết khi nào nó sẽ vỡ toang.
Tuy vậy, những âm thanh kinh hoàng xung quanh dường như không làm phiền đến người đàn ông đang ngủ say trên giường.
Thẩm Dịch thu người vào góc, đôi tay ôm chặt lấy vai, toàn thân cậu run lẩy bẩy. Những ký ức tràn ngập trong đầu khiến cậu hoa mắt, đầu óc choáng váng như muốn nổ tung.
Nhưng có một điều cậu hiểu rất rõ: Cậu không thể gϊếŧ người đàn ông trên giường đó. Thậm chí, nếu muốn sống sót thì cậu phải ôm chặt lấy chân hắn.
Bởi vì người này có siêu năng lực.
Trong hoàn cảnh thế giới đang chìm trong sự hủy diệt, khi phần lớn con người và động vật đều bị nhiễm độc và biến thành tang thi thì chỉ có một số ít người may mắn sở hữu năng lực đặc biệt.
Và người đàn ông này, Yến Cảnh Tu – bạn học cùng đại học, cũng là thanh mai trúc mã kiêm người luôn âm thầm bảo vệ cậu – chính là một trong số những người may mắn đó.
Thẩm Dịch - một cậu công tử yếu đuối, mảnh mai, ngay cả kỹ năng sống cơ bản cũng thiếu sót có thể tồn tại trong thế giới mạt thế này là hoàn toàn nhờ vào sự bảo vệ của Yến Cảnh Tu.
Nói là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, nhưng mối quan hệ giữa hai người giống chủ tớ hơn.
Không biết từ lúc nào, người luôn ngoan ngoãn phục tùng cậu như một chú cún trung thành ấy lại thay đổi thái độ. Ánh mắt lạnh nhạt, lời nói sắc bén, và sự chán ghét trắng trợn không che giấu – tất cả đều khiến Thẩm Dịch bất ngờ.
Phải chăng sự thay đổi ấy bắt đầu từ ngày mạt thế bùng nổ? Không, dường như nó đã diễn ra từ trước đó rất lâu…
Dẫu vậy, dù luôn tỏ ra ghét bỏ nhưng Yến Cảnh Tu vẫn không thực sự bỏ mặc Thẩm Dịch. Mỗi khi cậu khóc lóc cầu xin, dù Yến Cảnh Tu cảm thấy phiền phức đến đâu thì vẫn kéo cậu đi theo mà không để cậu chết trong biển tang thi.
Thế nhưng, rõ ràng trước đó một ngày, người này còn lạnh lùng bảo cậu giữ khoảng cách một mét. Vậy mà tối qua họ lại nằm chung một giường, điều gì đã xảy ra?
Ký ức chợt ùa về, hình ảnh tối qua Yến Cảnh Tu với đôi mắt đỏ ngầu, lý trí hoàn toàn biến mất nhìn cậu trừng trừng… chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến Thẩm Dịch rùng mình sợ hãi.
Nhưng hiện tại không phải lúc để suy đoán hay tìm manh mối.
Tiếng “rắc” vang lên, cuối cùng cửa kính cũng không chịu nổi sức nặng mà vỡ vụn thành từng mảnh.
Thẩm Dịch hoảng hốt ngước mắt, và điều cậu nhìn thấy ngay trước mặt chính là thứ trong ký ức kinh hoàng của cậu – một tang thi.
Làn da thối rữa, khô nứt, đôi mắt mục rữa xệ xuống, phần xương sọ nứt toác nhưng vẫn đủ sức điều khiển cặp móng vuốt sắc nhọn, nó từ từ tiến về phía cậu…