Mạt Thế Buông Xuống: Dám Ngược Tôi, Có Gan Thì Đừng Khóc

Chương 1

“Bang!”

Trong bóng tối dày đặc, Thẩm Dịch cố gắng mở mắt nhưng trước mắt cậu chỉ là một màu đen kịt. Đầu óc cậu nặng nề, choáng váng như bị ai đập mạnh. Cậu giãy giụa, cố gắng chống người dậy nhưng toàn thân lại chẳng hề nghe theo ý muốn của cậu.

Ngày hôm qua là sinh nhật lần thứ 23 của cậu. Buổi tối, cậu rủ bạn bè đi quán bar ăn mừng. Cậu chỉ nhớ loáng thoáng rằng mình đã uống rất nhiều, sau đó được bạn bè đưa về.

Nhức đầu, chóng mặt – đây chắc là hậu quả của cơn say rượu. Nhưng… Tại sao tay chân cậu lại không thể cử động được? Chuyện gì đang xảy ra thế này?

“Bị quỷ đè giường?”

Ngay khi ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, một bóng đen bất ngờ hiện ra trong tầm nhìn của cậu. Bóng đen mang theo một hơi thở kỳ lạ, khó giải thích, áp sát cậu từng chút một như muốn đè chặt cậu xuống.

Thẩm Dịch còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt là ai thì môi cậu đột nhiên bị một cảm giác ấm nóng, ướŧ áŧ chạm vào.

“Ưm?!” Cậu hốt hoảng, hai mắt trợn trừng, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Theo bản năng cậu muốn nhấc chân đá văng kẻ trên người mình, nhưng tất cả đều vô ích. Tứ chi của cậu bị đối phương thô bạo giữ chặt, không thể nhúc nhích dù chỉ là một chút. Cậu chỉ có thể trợn trừng mắt, bất lực nhìn, cố gắng nhận diện kẻ trước mặt.

Dù cố gắng đến mấy, mọi nỗ lực đều vô ích. Trong giây lát, cậu cảm nhận được một cơn đau nhói từ môi dưới, tiếp theo là cảm giác ướŧ áŧ, ngang ngược tràn vào trong miệng.

Hơi thở đối phương nặng nề, từng động tác liếʍ mυ'ŧ mạnh bạo, chiếm đoạt khiến yết hầu của cậu không ngừng nhấp nhô.

Sự điên cuồng, thô bạo ấy khiến Thẩm Dịch như bị sét đánh, cả cơ thể cứng đờ.

“Mẹ nó… Chẳng lẽ mình vừa bị làm nhục?!”

Quan sát hình thể, động tác và sức mạnh của kẻ này… rõ ràng là một gã đàn ông!

Ý nghĩ vừa lóe lên, một cơn rùng mình lan qua khắp người Thẩm Dịch. Cậu cố nhớ lại buổi tối hôm qua – chẳng phải mọi người đều uống rất nhiều sao? Không lẽ vì say quá mà cậu đã dính phải một thằng anh em xui xẻo nào đó?

Suy nghĩ ấy khiến cả cơ thể cậu lạnh toát, da gà nổi khắp người.

Cậu liều mạng lắc đầu, giãy giụa như thể mạng sống đang bị đe dọa. Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói khàn khàn, mang đầy vẻ khó chịu vang lên ngay bên tai:

“Đừng nhúc nhích!”

Câu nói như một nhát búa đập xuống, khiến trái tim Thẩm Dịch rơi thẳng vào vực thẳm. Cậu hoàn toàn cứng đờ, mọi hy vọng vừa lóe lên lập tức bị dập tắt.

Người này chắc chắn là đàn ông, giọng nói lạ hoắc, hơi thở nồng nặc đầy sự cuồng loạn, táo bạo, và hành động lại thô lỗ đến mức không hề có trật tự hay ý tứ.

Sau khi xác định đây không phải người quen, cơn sợ hãi của Thẩm Dịch lập tức chuyển thành sự giận dữ. Cậu giãy giụa dữ dội hơn, thậm chí cố há miệng cắn đối phương để thoát thân.

Nhưng nỗ lực ấy không chỉ vô ích mà còn khiến kẻ kia trở nên điên cuồng hơn. Hắn giữ chặt hai tay cậu, ép lêи đỉиɦ đầu, sau đó dùng một tay bóp mạnh cằm cậu, ấn xuống với lực khủng khϊếp.

“Rắc!”

Một tiếng trật khớp vang lên. Cơn đau nhói lan khắp cằm khiến nước mắt Thẩm Dịch ứa ra ngay lập tức.

Cơ thể cậu run rẩy không kiểm soát được, đôi mắt đỏ hoe đầy giận dữ nhưng bất lực. Kẻ kia hoàn toàn áp đảo cậu cả về sức mạnh lẫn hình thể, khiến cậu không thể phản kháng, chỉ có thể nằm im chịu đựng.

Miệng cậu tràn ngập vị máu tươi. Máu rỉ ra từ khóe môi, nhưng cậu không thể nhổ ra hay nuốt xuống. Nó cứ thế chảy dọc theo cổ họng, để lại từng vệt ấm nóng trên làn da lạnh lẽo.

Sự giãy giụa quá mức khiến toàn bộ cơ thể cậu rã rời, chân tay mất hết sức lực. Mỗi lần cậu cố quay đầu tránh né, cơn đau từ cằm trật khớp lại bùng lên như xé toạc cả hộp sọ.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng, kẻ đó cũng chịu rời khỏi đôi môi cậu. Nhưng hắn không dừng lại mà tiếp tục cúi xuống, thô bạo cắn lên phần cổ mịn màng của cậu, để lại những dấu răng rõ ràng.