Khi nghĩ đến những điều này, Lâm Ái Vân cũng không quan tâm đến chuyện trong tay Trương Văn Hoa vẫn đang cầm cái giỏ tre, cô trực tiếp sải bước về phía trước rồi nhào vào trong lòng bà.
"Mẹ."
Không ngờ, vừa mở miệng ra, đôi mắt to xinh đẹp đã không kìm được mà trào ra những giọt nước mắt chua xót.
Nhìn thấy vậy, Trương Văn Hoa vốn còn đang cố tỏ ra lạnh lùng cũng sợ hết cả hồn, đau lòng mà dùng tay lau đi nước mắt trên khóe mắt của con gái mình, vừa lau vừa lo lắng nói: “Cái con bé ngốc này, con khóc cái gì hả! Nếu con thực sự muốn gả thì ba mẹ tôi cũng không phải là sẽ cấm đoán cho bằng được.”
"Con không gả, con không gả đâu." Nghe thấy Trương Văn Hoa mủi lòng, Lâm Ái Vân lắc đầu như trống bỏi, thái độ kháng cự mãnh liệt này của cô khiến Trương Văn Hoa sửng sốt trong giây lát. Thay đổi cũng nhanh quá rồi đó, tuy bà là một người khôn khéo, nhưng cũng khó mà hiểu thấu những khúc mắc trong lòng mấy cô gái trẻ.
Sao đột nhiên lại không muốn gả chồng nữa rồi? Rõ ràng là hai ngày trước còn đòi gả chồng cho bằng được, sao hôm nay lại không muốn kết hôn nữa?
Nhưng dù Trương Văn Hoa có đoán thế nào thì cũng không thể đoán được là con gái mình đã thành một con người mới rồi.
"Con đã suy nghĩ cẩn thận rồi, con không muốn kết hôn sớm như vậy, con còn muốn ở cùng ba mẹ thêm mấy năm." Lâm Ái Vân nhìn một Trương Văn Hoa vẫn còn đang trẻ ở trước mặt, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, đồng thời cô cũng không nhịn được mà áy náy.
“Cũng không cần phải kết hôn mới trả được ơn cứu mạng."
"Mẹ, con xin lỗi, trong khoảng thời gian này đều là do con không hiểu chuyện, ba mẹ là người lời, đừng chấp nhặt với con nhé, ba mẹ có thể tha thứ cho con được không?"
Đã lâu rồi Lâm Ái Vân mới dùng giọng điệu làm nũng này để nói chuyện với mẹ mình, Lâm Ái Vân đã "một đống tuổi" vẫn còn hơi không quen, trên mặt hiện lên hai vệt đỏ bừng xấu hổ.
"Con ấy!" Trương Văn Hoa chọc vào mặt Lâm Ái Vân, cái giỏ tre đã rơi xuống đất nhưng bà cũng không có tâm trạng mà nhặt nó lên, trong lòng không khỏi dâng lên chút vui mừng.
Dù không biết vì lý do gì mà đột nhiên con gái bà lại thay đổi ý định, nhưng tóm lại thì đây là một chuyện tốt.
“Suy nghĩ thông suốt được thì tốt, mẹ với ba con chẳng lẽ lại hại con? Yên tâm đi, ba con đã sớm dẫn Khang Tử sang nhà họ Mạnh tặng lễ để cảm ơn nhà người ta rồi. Chỗ lương thực kia cũng đủ để nhà bọn họ ăn cả năm, từ nay về sau coi như hai bên không ai nợ ai.”
Trương Văn Hoa nghĩ như vậy, lại càng cảm thấy may mắn khi Lâm Ái Vân không đặt hết tâm tư vào những chuyện vụn vặt.
Bà ấy thực sự cảm kích Mạnh Bảo Quốc đã cứu con gái mình, nhưng con người ta ai mà không ích kỷ, chuyện nào ra chuyện đó. Bà ấy không thể chỉ vì một ân cứu mạng mà dễ dàng gả Ái Vân đến đó như vậy được.
Nhà họ Mạnh cũng thật sự không phải nơi tốt đẹp gì. Sáu miệng ăn chen chúc trong hai gian nhà đất nhỏ xíu, chật chội đến mức không có chỗ đặt chân, nhìn qua đã thấy nghèo túng đến cùng cực.
Còn người nhà đó nữa, khách đến chơi còn chẳng biết tiếp đón. Ba con Khang Tử ở đó lâu như thế mà đến cả ngụm nước cũng không được uống.
Thôn Phong Nguyên vốn dĩ cả thôn đều nghèo, nhà họ Mạnh lại càng khổ hơn cả. Nhà nghèo đến mức cơm không đủ ăn, đàn trong nhà đó thì còn đỡ hơn một chút, chứ phụ nữ thì ai nấy cũng gầy nhom, như chỉ còn da bọc xương. Nhìn cảnh bọn họ sáng mắt lên khi nhận được lương thực và quà cáp chồng bà ấy mang đến, thiếu điều muốn lập tức nhào lên để giật lấy mà giấu đi ngay thôi.
Thank bạn Ngoc Ngoc đã đề cử ánh kim cho truyện nhé