Hắc Nguyên Hồi Sinh

Chương 2: Gia Tộc Lạnh Lùng

Dương Hạo bước chậm rãi qua sân lớn của gia tộc Dương. Những ánh mắt đầy khinh thường và dè bỉu bám lấy từng bước chân cậu, như thể họ sợ rằng chỉ cần đến gần, cậu sẽ mang lại tai họa. Trong gia tộc, cái tên Dương Hạo trở thành một dấu ấn xấu hổ, một câu chuyện mà không ai muốn nhắc đến, ngoại trừ khi cần một ví dụ để cười nhạo.

Trong gia đình tu tiên này, danh vọng và thiên phú là tất cả. Những kẻ yếu đuối, hay kẻ không đạt chuẩn của gia tộc, chỉ như cát bụi dưới chân những người mạnh mẽ. Dương Hạo – bị coi là một "vết nhơ" – càng không ngoại lệ.

Cha mẹ cậu, vốn là những người uy danh trong gia tộc, từng rất kỳ vọng vào cậu khi còn nhỏ. Nhưng kể từ ngày luồng năng lượng hắc ám bám lấy Hạo, mọi kỳ vọng đều tan biến. Họ dần trở nên xa cách và thậm chí không còn nhìn thẳng vào mắt cậu. Cậu chỉ là một sự tồn tại thừa thãi trong gia đình.

Dương Hạo thường được giao những công việc nặng nhọc, dù sức lực của cậu không bằng những người khác. Từ việc dọn dẹp sân luyện tập, gánh nước lên núi, hay đi nhặt linh thảo trong rừng, tất cả đều là những việc mà không ai trong gia tộc muốn làm. Nhưng cậu không than vãn. Dù đôi tay chai sạn, đôi chân mệt nhoài, và cơ thể đau nhức, cậu vẫn im lặng làm tròn trách nhiệm.

Mỗi bữa ăn là một thử thách. Dương Hạo không được ngồi cùng bàn với gia đình, mà phải lặng lẽ ăn trong góc bếp, nơi chỉ có ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu. Những món ăn dành cho cậu luôn là thức ăn thừa, lạnh ngắt và khô cứng. Nhưng chưa một lần Hạo lên tiếng than trách. Cậu biết rằng bất kỳ lời nói nào cũng sẽ chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.

Những đêm khuya, Dương Hạo nằm trên chiếc giường cũ kỹ, nhìn lên mái nhà trống hoác. Trong bóng tối, cậu không hỏi tại sao ông trời lại bất công với mình. Dù trong lòng trĩu nặng, cậu không hề trách móc số phận. Thay vào đó, Hạo dành thời gian suy nghĩ về cách thay đổi tương lai.

“Tại sao ta phải phụ thuộc vào sự công nhận của người khác? Nếu thế giới này không cho ta một con đường, ta sẽ tự mở lối đi riêng!”

Mỗi ngày, Dương Hạo đều tự nhắc nhở bản thân rằng sự bất công mà cậu chịu đựng không phải là lý do để từ bỏ. Cậu lặng lẽ quan sát gia tộc, tìm hiểu những điểm mạnh, điểm yếu của từng người. Dưới lớp vỏ ngoài lạnh lùng và chịu đựng, là một trái tim kiên cường và một trí óc không ngừng tính toán.

Gia tộc Dương lạnh lùng như băng giá, nhưng trong cái giá lạnh đó, một ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong lòng Dương Hạo. Cậu biết rằng, chỉ có sức mạnh mới có thể thay đổi mọi thứ. Cậu thề rằng một ngày nào đó, chính những người từng xem thường mình sẽ phải cúi đầu, không phải vì sự sợ hãi, mà vì sự kính trọng thật sự.

Trên con đường tối tăm của mình, Dương Hạo không cầu xin sự giúp đỡ từ bất kỳ ai, cũng không oán trách ông trời. Thay vào đó, cậu đặt niềm tin vào chính bản thân mình. Bởi cậu hiểu rõ: “Nếu ánh sáng không đến, ta sẽ là người tạo ra ánh sáng trong bóng tối này.”