Xuyên Thành Nữ Xứng Nhưng Là Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 24

Anh nhẹ nhàng lấy một chiếc vòng tay mới mua ra, dây kết từ bạc vụn, xâu chuỗi những viên ngọc bích trong veo, sáng mịn, cùng một mặt dây hình cánh bướm tinh xảo, đeo vào cổ tay cô bé của mình.

Du Hoan rõ ràng rất thích, hiếm hoi lắm mới chủ động nghiêng người qua bàn, chống tay lên vai anh, nhón lên hôn nhẹ một cái.

Cổ tay Du Hoan vốn đã đeo sẵn một chiếc vòng bằng dây tết sặc sỡ, xâu những khúc trúc nhỏ. Nhưng khi đeo chiếc vòng mới vào, cô đã tháo chiếc cũ ra để thay thế.

Trong lúc Tần Vân Dã pha trà, cô nghịch ngợm lắc lắc chiếc vòng cũ trong tay, rồi chợt nghĩ ra trò vui. Cô len lén ướm thử chiếc vòng vào cổ tay anh.

Cuối cùng, cô cầm lấy bàn tay Tần Vân Dã rồi chăm chú ngắm nghía, cười bảo:

“Anh đeo trông cũng đẹp lắm.”

Tần Vân Dã liếc nhìn chiếc vòng trẻ con trên tay mình mà không để tâm lắm. Anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cúi xuống hôn lên mu bàn tay cô một cái.

---

Trong bữa tiệc tối, rượu vang hảo hạng loại đặc biệt, tiền nhiều cũng khó mua, được khui liền một lúc hơn chục chai. Mùi hương nồng nàn lan tỏa khắp căn phòng, khiến bầu không khí của buổi tụ họp thêm phần sôi động.

“Anh Tần, lâu rồi không gặp!”

“Anh Tần, đúng là tuổi trẻ tài cao, tôi phải học hỏi anh nhiều rồi…”

“Anh Tần…”

Dù Tần Vân Dã liên tục từ chối, vẫn có rất nhiều người đến chào hỏi và mời rượu.

Đột nhiên, vòng tay anh trống không. Cô bé không chút lương tâm nào đã bỏ anh lại rồi chạy mất tiêu.

Tần Vân Dã bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục ứng phó với đám đông một cách thành thạo, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn lướt qua để tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Ngay khi Kiều Hi vừa bước vào, Du Hoan đã nhìn thấy cô ấy, lập tức vẫy tay ra hiệu.

Trên chiếc ghế dài, Kiều Hi thoải mái ngồi vắt chân, đôi môi được tô bằng màu son đỏ rực khẽ mở, vừa nói vừa cười, ánh mắt lướt qua ai là có ngay một câu chuyện phiếm đậm chất *gossip*. Cách cô ấy kể chuyện vừa sinh động vừa có chiều sâu khiến những người ngồi xung quanh phải tấm tắc thán phục.

Dựa theo dòng chảy của những câu chuyện đó, Du Hoan ung dung thưởng thức món bánh ngọt vừa lấy từ khay. Từng miếng bánh tan trong miệng, đi kèm với cảm giác thích thú làm cô chẳng muốn rời đi chút nào.

Trong khi đó, Kiều Duệ cũng không ngồi yên. cậu ấy vừa thỉnh thoảng chen vào vài câu góp vui vừa liên tục để ý xem Du Hoan thích ăn món gì rồi chạy ra quầy lấy thêm để lấp đầy chiếc đĩa trước mặt cô.

Kết quả là, dù ăn no đến căng bụng nhưng khi Du Hoan nhìn xuống, chiếc đĩa của mình vẫn chất đầy như lúc đầu. Cô ngẩn ngơ một lúc không hiểu sao thức ăn cứ tăng lên thế này.

Ánh mắt cô vô tình bắt gặp Kiều Duệ ngồi phía sau, không phải trên sofa mà là trên chiếc ghế cao hơn. Cậu ấy chống một chân xuống sàn, ngồi đó với vẻ nhàn nhã, ánh mắt chăm chú nhìn cô và bật cười khi thấy hai má cô phồng lên vì nhai.

Khi nụ cười còn chưa dứt, từ đám đông chợt bước ra một bóng người quen thuộc. Người đó toát ra khí chất mạnh mẽ, vừa đi tới đã đưa bàn tay trắng trẻo, thon dài đặt nhẹ lên vai Du Hoan.

Du Hoan ngước lên nhìn người đó, ánh mắt lộ chút bất ngờ. Cô nói nhanh với Kiều Hi một câu rồi đi cùng người đó ra ngoài.

Kiều Duệ thoáng ngơ ngác.

*Hình như chị Hoan Hoan quen Tần Vân Dã thì phải?*

Cậu ấy đứng bật dậy. Trong thoáng chốc, cậu ấy không nghĩ được gì nhiều, nhưng bản năng cảnh giác đã khiến cậu ấy không ngần ngại đi theo hai người họ.

Kiều Hi nhìn thấy mà không nhịn được nói thẳng: “Không định qua xem thử à?”

Câu nói như một tín hiệu, kéo Kiều Duệ lúc này giống hệt một con rối mất hồn chậm rãi nhưng quyết đoán đi theo hướng Du Hoan vừa rời đi.

---

Bên ngoài, không khí trong lành khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, chiếu xuống cảnh vật xung quanh, tạo nên một khung cảnh vừa yên tĩnh vừa thơ mộng.