Cô giơ tay chào người bạn đồng hành trong game chưa từng gặp mặt: “Lần đầu gặp nhỉ?”
Kiều Duệ ngơ ngác vài giây, không biết nghĩ gì, bỗng cúi gập người, lễ phép chào: “Chào chị! Em là Kiều Duệ…”
Hành động này khiến Du Hoan mở to mắt ngạc nhiên.
Những người bạn còn lại trong phòng bị cậu ấy chọc cười, cúi đầu ôm bụng cố nén tiếng cười đến vai run lên.
Kiều Hi thì đỡ trán nhìn cậu em trai mình như kẻ ngốc: “Em bị ngớ ngẩn à?”
Đôi mắt cún con của Kiều Duệ nhìn chị gái, ngập tràn ấm ức: *Chị không nói chị Hoan sẽ đến nên em chưa kịp chuẩn bị gì hết!*
---
Khi mọi người ngồi xuống, từng món nướng được bày ra.
Ba chỉ heo xen lẫn mỡ, xèo xèo chảy mỡ trên vỉ nướng; thịt cừu nướng đậm vị, thơm lừng; tôm nướng to đẫm gia vị cay cay mặn mặn; cá vược vàng óng, giòn bên ngoài nhưng mềm bên trong…
Còn có hàu nướng mỡ hành đầy đặn, tôm càng sốt ngọt cay thấm vị…
Du Hoan vốn chỉ theo chân Kiều Hi để ăn ké. Thế nhưng ăn uống xong, cô đã làm quen được vài người bạn mới.
Bàn toàn rượu, từ loại nhẹ đến loại nặng. Nhận thấy Du Hoan không đυ.ng đến ly nào, Kiều Duệ lặng lẽ rời đi. Một lúc sau, cậu ấy quay lại với hai lon nước ngọt không cồn, đẩy đến trước mặt cô mà không nói lời nào.
“Ơ, cho chị à?” Du Hoan cầm lấy, cười rạng rỡ, tấm tắc khen cậu em trai chu đáo: “Một lon là đủ rồi, cảm ơn nhé!”
“Có gì đâu. Nếu chị muốn uống thêm thì em sẽ mang cả thùng qua đây luôn.”
Kiều Duệ vừa nói vừa vô thức đưa tay gãi cổ, nửa người nghiêng về phía cô, ánh mắt đong đầy sự quan tâm.
Du Hoan ngạc nhiên khi nhận ra lon nước còn được cắm sẵn ống hút. Uống một ngụm, vị nước trái cây thanh mát khiến cô càng thêm hài lòng.
Vì buổi trưa đã ăn nhiều, đến tối cô không còn quá đói. Uống vài ngụm nước trái cây là bụng cô đã cảm thấy đủ.
Lát sau, cô nhớ đến hộp bánh quy hình gấu ở tiệm bên đường mà mình đã để mắt từ lâu. Lúc này, mọi người vẫn đang ăn uống. Cô khẽ ghé tai Kiều Hi thì thầm.
“Kiều Duệ, đi đi.”
Kiều Hi ra lệnh như đang sai khiến chú chó nhà mình. Trước đây, nếu bị sai bảo kiểu này thì chắc chắn cậu ấy sẽ cãi lại. Nhưng lần này, không một lời phản đối, cậu ấy lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo Du Hoan.
Khi cô quay đi, Kiều Duệ lặng lẽ giơ ngón giữa về phía chị mình.
---
Lúc quay lại, Du Hoan ôm hai hộp bánh quy gấu.
Trong phòng, mọi người vẫn chưa ăn xong. Dưới gầm bàn, vài chai rượu rỗng nằm lăn lóc, chứng tỏ không khí càng về sau càng “nồng nhiệt.”
Mùi rượu nồng khiến Du Hoan hơi khó chịu. Cô chọn một chiếc ghế nhỏ gần cửa, tránh xa bàn tiệc, ngồi xuống yên lặng đợi Kiều Hi.
Kiều Duệ nhận ra cô đã đổi chỗ. Nhìn qua bàn tiệc đầy những người say sưa và rồi nhìn cô, ánh mắt cậu ấy bất giác dừng lại.
Dưới ánh đèn vàng dịu, gương mặt cô gái trông mềm mại như ánh nắng buổi sớm. Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, ôm hộp bánh quy trong tay, dáng vẻ tập trung như đang chìm vào thế giới riêng.
Ánh sáng từ trên chiếu xuống tạo nên một bóng hình dịu dàng trên bức màn che, đẹp đến mức như không thật.
Trong lòng Kiều Duệ dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
*Chị Hoan… thật sự rất đặc biệt.*
Cô khiến người ta liên tưởng đến một cô gái ngoan ngoãn, hiền lành, luôn đạt thành tích tốt trong học tập, kiểu người dễ khiến người khác muốn bảo vệ.
Nhịp tim của cậu ấy đập mạnh, như tiếng trống dồn dập. Cậu ấy không thể kiềm chế mà bước đến gần cô.
Rồi… ánh mắt cậu ấy nhìn xuống màn hình điện thoại của cô.
Trên đó là hình một người đàn ông mặc mỗi chiếc quần đùi, đang làm dáng đầy mời gọi.
…
“Làm thế nào để dỗ một cô gái đang giận mà không nói ra lý do?”
Câu hỏi của Tần Vân Dã khiến không gian xung quanh như dừng lại trong vài giây.
Người đàn ông đối diện vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối phó với một màn tranh luận căng thẳng, giờ lại kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Sau vài giây, anh ta như không tin vào tai mình rồi hỏi lại: “Anh… vừa hỏi tôi cách dỗ dành con gái á?”