Hồ Yêu Và Thư Sinh

Chương 1.2: Chuyện kiếp trước

Kể từ hôm đó, Bảo Châu ngoan ngoãn ở lại trong chiếc l*иg son mà Lý Chí tạo ra cho nàng, và chờ đợi trượng phu bận rộn của mình có thể dành ra chút thời gian để ở bên nàng.

Nàng chờ mãi, đổi lại là một người trượng phu ngày càng quyền cao chức trọng, một căn phủ càng rộng lớn, những món trang sức càng lộng lẫy và nhiều gia nhân hơn.

Nhưng Lý Chí lại ngày càng có ít thời gian dành cho nàng.

Bảo Châu chỉ thỉnh thoảng sẽ nhận được một nụ hôn đầy áy náy, cùng những lời giải thích rằng công việc quá bận, hắn phải nghỉ lại thư phòng.

Nếu nói hồ yêu cũng có trái tim như con người, vậy trái tim nàng có phải trống rỗng hay không?

Bảo Châu ngồi lặng lẽ trước cửa sổ, dõi theo những chiếc lá rơi xuống từng mảng.

Cho đến khi mặt trời dần lặn xuống, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả khu vườn nhỏ, nàng thấy một bóng dáng đến gõ cửa sân, nói chuyện gì đó với các thị nữ của nàng.

Thu Nguyệt, với khuôn mặt không mấy vui vẻ, nhận lấy thứ gì đó rồi quay người đi về phía Bảo Châu.

Chưa cần nàng nói, Bảo Châu đã biết nàng ấy định báo tin gì.

Thu Nguyệt mở chiếc hộp ra, vui vẻ nói: “Đại nhân bảo rằng, trong vườn sắp không còn hoa, lo phu nhân không có gì ngắm, nên đã tìm được món quà này để tặng.”

Trong hộp là một chậu hoa được chế tác từ những viên đá quý, tinh xảo đến mức khó tin.

Bảo Châu nhìn một cái, cười nhạt: “Hắn còn nói gì nữa?”

Thu Nguyệt liền thu lại nụ cười, khẽ đáp: “Đại nhân nói, Hoàng thượng có một trọng trách cần giao, tối nay ngài ấy sẽ thu dọn đồ đạc, đi ngay trong đêm.”

“Gấp vậy sao…” Bảo Châu lẩm bẩm.

Lời nàng nói, như có tiếng vọng trong căn phòng trống vắng.

Khi đêm xuống, Lý Chí quả nhiên vội vã trở về.

Hắn uống cạn tách trà nàng đưa, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Bảo Châu tựa vào vai hắn, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của trượng phu

Lý Đại học sĩ giờ đây đã không còn trẻ nữa, trên quan trường từng bước đi đầy gian truân, gương mặt sớm in hằn dấu vết của thời gian.

Bảo Châu đưa tay khẽ chạm vào những nếp nhăn dưới mắt hắn, than thở: “Chàng già rồi.”

Lý Chí ngừng lại, nắm lấy tay nàng, giọng nói phức tạp: “Còn nàng, vẫn như xưa.”

Bảo Châu im lặng, ôm lấy thân thể gầy yếu của hắn.

Lý Chí nhẹ nhàng vỗ về, dỗ dành nàng: “Là ta không đúng, lần này đi vài tháng, để nàng ở nhà một mình thật ủy khuất. Đợi ta trở về, đến mùa thu rồi, sẽ đưa nàng lên núi Bảo Tháp ở vài ngày, ta không đi đâu nữa, chỉ ở bên nàng.”

Bảo Châu khẽ “ừ” một tiếng, vùi đầu vào lòng hắn.

Nàng biết Lý Chí trở về chỉ để gặp nàng một chút, bên ngoài tùy tùng của hắn vẫn đang chờ, ngựa xe đã chuẩn bị sẵn sàng.

Chỉ lần này thôi, nàng không muốn hắn rời đi.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn buông tay, để hắn rời đi.

Nàng nhìn theo bóng dáng hắn vội vã rời đi, khuất dần khỏi sân nhỏ.

Đêm nay trời rất đẹp, trăng sáng và rõ, Bảo Châu đứng lặng một hồi lâu rồi phất tay cho thị nữ lui ra, dưới ánh trăng, nàng hóa lại thân hồ yêu.

Nàng nhảy lên mái cao nhất trong vườn, nhìn theo đoàn xe của Lý Chí rời kinh thành qua cổng phía Tây.

Sau đó, nàng quay đầu nhìn về phía Đông.

Phía Đông có núi Bảo Tháp, nơi nổi tiếng với cảnh sắc hữu tình, Lý Chí từng đưa nàng đến đó vài lần.

Thật ra, không cần hắn đi cùng cũng được.

Bảo Châu dõi mắt nhìn ngọn núi thấp thoáng nơi xa, trong lòng dường như có điều gì đó bùng nổ, trỗi dậy mãnh liệt.

Nàng là hồ ly lớn lên ở núi rừng, có ngọn núi nào nhất thiết phải có người đi cùng mới đến được chứ?

Chiếc l*иg vàng này, còn muốn giam giữ nàng bao lâu?

Vở kịch giả làm người phàm này, còn phải diễn đến bao giờ?

Ánh mắt của hồ yêu dần khô khốc, nước mắt chực trào ra, nàng quay lại phòng mình.

Căn phòng bài trí quen thuộc, chăn đệm được xếp gọn gàng, hương thơm quen thuộc thoang thoảng trong không khí, nhưng lòng nàng không còn có cảm giác yên tĩnh như mọi ngày.

Mấy tháng Lý Chí rời đi, Bảo Châu ngày càng trở nên uể oải. Nàng hiếm khi tỉnh táo, phần lớn thời gian đều chìm trong giấc ngủ.

Các thị nữ vô cùng lo lắng, nhẹ nhàng đề nghị có nên mời đại phu vào phủ xem bệnh cho nàng hay không.

Nhưng tất cả đều bị Bảo Châu từ chối.

Nàng mơ màng, cho đến ngày Lý Chí trở về.

Hôm ấy là một ngày bình thường như mọi ngày. Tùy tùng của Lý Chí báo tin, xe ngựa của hắn sắp về tới phủ.

Bảo Châu đột nhiên vui vẻ hẳn lên, hào hứng chạy ra cổng lớn để đón hắn.

Nhưng Lý Chí lại không bước xuống từ xe ngựa. Giọng hắn khàn khàn, nhẹ gọi: “Bảo Châu, ta về rồi.”

Bảo Châu mặc kệ ánh mắt của mọi người, nhảy thẳng lên xe ngựa.

Nàng nhìn thấy Lý Chí với khuôn mặt trắng bệch, cơ thể dường như chịu phải một vết thương rất nặng, sinh khí trong hắn dần như cạn kiệt.

Bảo Châu chết lặng, đầu óc trống rỗng.

Vẫn là Lý Chí nở nụ cười trước, hắn đưa tay ôm nàng vào lòng, dịu dàng thì thầm bên tai: “Sao lại đứng ngẩn ra thế? Không sao đâu, không sao, ta chỉ bị thương một chút thôi.”

Không phải. Không phải chỉ là một vết thương nhỏ.

Bảo Châu hoảng sợ tột cùng, trước mắt nàng tối sầm lại, tay nàng run rẩy nắm lấy bàn tay gầy guộc của Lý Chí, nước mắt tuôn như mưa: “Chàng lừa ta.”

Chàng lừa ta. Chàng không thể đưa ta đến núi Bảo Tháp được nữa.

Đêm đầu tiên Lý Chí trở về, cuối cùng hắn cũng có thể yên lặng nằm bên cạnh Bảo Châu, suốt cả đêm không rời đi.

Nhưng giấc ngủ của hắn không hề yên ổn, thân thể bệnh tật khiến hắn đau đớn, không cách nào ngủ ngon.

Bảo Châu cũng không thể nào ngủ được.

Nàng chống người ngồi dậy, lặng lẽ nhìn khuôn mặt của Lý Chí.

Hắn lại già đi một chút, thân hình vốn cao lớn giờ đây đã có phần còng xuống, giữa trán hằn sâu một nếp nhăn.

Khi còn trẻ, Bảo Châu từng đắm chìm trong việc cùng Lý Chí khám phá những rung động của thể xác.

Nhưng nàng, suy cho cùng, vẫn là một hồ yêu. Khi xúc cảm dâng trào, hồ yêu rất khó kiềm chế việc hút lấy một phần sinh khí của người mà mình yêu thương.

Từ lần đó, sức khỏe của Lý Chí dần sa sút. Chỉ cần bị gió lạnh lùa qua, hoặc dầm mưa một chút, hắn cũng dễ dàng phát sốt.

Bảo Châu khi đó đã sợ hãi tột độ.

Nàng sợ rằng Lý Chí chỉ cần một cơn bệnh là có thể rời xa nàng mãi mãi.

Kể từ đó, Bảo Châu cố gắng kiềm chế bản thân trong chuyện tình ái. Nhưng dù đã cẩn thận đến vậy, chàng thư sinh tuấn tú mà nàng từng mê đắm vẫn không thể chống lại sự bào mòn của thời gian, từng chút từng chút một suy yếu đi.

Đến hôm nay, Bảo Châu cuối cùng cũng hiểu rõ, yêu một người phàm nghĩa là gì.

Hồ yêu lặng im, bất động, ánh mắt chăm chú nhìn trượng phu của mình.

Một lúc lâu sau, nàng cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi Lý Chí một nụ hôn.

Dòng sinh khí từ hồ yêu không ngừng truyền vào cơ thể Lý Chí. Thân thể vốn đã mục nát của hắn, được Bảo Châu từng chút, từng chút một hàn gắn lại.

Sau một hồi, Bảo Châu buông môi hắn ra, từ từ ngồi thẳng người lên.

Nước mắt nàng tuôn rơi từng giọt lớn, trong bóng tối rơi xuống khuôn mặt Lý Chí, trượt dài qua khóe mắt hắn, như thể chàng thư sinh cũng đang khóc cùng nàng.

Hắn không nghe thấy lời từ biệt cuối cùng của Bảo Châu.

“Lý Chí, tạm biệt.”

Hồ yêu rời khỏi phủ Đại học sĩ.

Giữa đêm khuya tĩnh mịch, nàng lao đi trên những con phố trống vắng của kinh thành, máu trong người như sôi lên, đã bao lâu rồi nàng không được nếm trải cảm giác tự do chạy hết mình như thế này?

Hướng về phía Đông, Bảo Châu cẩn thận tránh né, để không ai phát hiện.

Nàng nhảy qua cổng thành, lao vào cánh đồng hoang vu, chạy điên cuồng về phía trước.

Ngọn núi Bảo Tháp xa vời vợi, nơi nàng từng nghĩ mãi mãi không thể đặt chân tới, giờ đây chỉ trong chốc lát đã hiện ra trước mắt khi nàng dốc hết tốc lực.

Nàng tự do rồi. Tự do, thật là kỳ diệu.

Bảo Châu nhảy lên một cây cao, ngửa mặt lên trời tru lên tiếng dài.

Tim nàng đập loạn nhịp, nàng gào thét không ngừng, như một kẻ phát điên.

Cho đến khi toàn bộ núi Bảo Tháp khẽ rung động.

Hồ yêu đang kích động sững người lại.

Ngay sau đó, ngọn núi Bảo Tháp mềm như bùn, mở ra một khe nứt, nuốt chửng nàng vào sâu trong lòng núi, không cho nàng kịp trở tay.

Ý thức của Bảo Châu dần trở nên mơ hồ.

Nàng cảm nhận được ai đó nhặt nàng lên từ mặt đất, một giọng nói không rõ nam hay nữ bật cười nhẹ:

“Vừa hay thiếu một con, sao lại tự chui đầu vào lưới thế này?”

Nói rồi, người đó đặt nàng vào một chiếc hộp.

Một cơn đau thấu xương ập đến, ý thức của Bảo Châu hoàn toàn tan biến.