Mấy chú sói con vẫn chưa thay lông, bộ lông xù xì màu xám tro, trông kém phần oai phong so với sói trắng trưởng thành nhưng lại đầy năng lượng, đang nhảy nhót đuổi theo những cánh bướm.
Phát hiện động tĩnh của Lan Nhứ, chúng dừng lại, vừa bước vài bước vừa ngoái đầu nhìn, như thể cũng rất tò mò về nàng.
Hệ thống giải thích: [Bầy sói này đều là người thân có quan hệ huyết thống với nhau.]
Lan Nhứ lẩm bẩm: [Chẳng lẽ, chúng là... con của Tuất Đình và sói cái?]
Hệ thống lập tức hét lên: [Xì -tốp- hia! Đừng nghĩ lung tung những thứ không được kiểm duyệt qua cửa!]
Thực ra, Tuất Đình đúng là người cha tinh thần của gia đình lớn này. Con sói trắng chiến đấu với y hôm qua là cha ruột của bầy sói, còn một con sói cái khác là mẹ ruột đám nhóc.
Những con sói còn lại đều là đời con cháu của chúng.
Trong tự nhiên, đặc biệt là ở khu rừng nguyên sinh như núi Quân Tử, một bầy sói tập hợp được bảy tám con trưởng thành đã là rất hiếm.
Vậy mà bầy của Tuất Đình có đến 14 con sói trưởng thành, 5 con sói con, con nào cũng có cái ăn, và không con nào tách bầy tự lập. Điều này rõ ràng dựa vào uy tín của y với tư cách là người cha tinh thần.
Một chú sói con táo bạo nhất, tò mò tiến lại gần Lan Nhứ.
Trên người nàng vẫn còn vương mùi của Tuất Đình, chú sói con dùng chiếc mũi ươn ướt cọ cọ vào mu bàn tay nàng.
Lan Nhứ híp mắt cười, không nhịn được đưa tay vuốt ve chú sói con. Ôi chao, bộ lông thật dày và rậm thật đấy, nhưng có hơi gai gai tay.
Chú sói con kêu "ư ử," tỏ vẻ thoải mái.
Đột nhiên, từ trong rừng vang lên những tiếng sột soạt lạ thường. Lan Nhứ lập tức cảnh giác, chú sói con ngược lại chẳng sợ hãi, thậm chí còn chủ động chạy về phía phát ra âm thanh.
Ngay sau đó, Tuất Đình từ trong rừng bước ra.
Toàn thân y lấm tấm nước, tóc và râu cũng vậy, rõ ràng y vừa tắm ở con sông nào đó.
Tối qua trời tối quá nên nàng không nhìn kỹ đối phương. Hôm nay nhìn lại, mái tóc y được vuốt ra sau, để lộ toàn bộ phần gương mặt trên. Đôi lông mày rậm nhưng không thô kệch, đuôi mắt hơi xếch, ánh nhìn sắc bén do thói quen cảnh giác lâu năm khiến đôi mắt y rực sáng như ngọn lửa, hoang dã nhưng vẫn không mất đi nét cuốn hút.
Mái tóc ướt dán sát vào phía sau đầu, làm nổi bật phần trán tròn trịa và đầy đặn. Bộ râu ướŧ áŧ trông không còn rậm rạp che phủ, để lộ rõ phần ngực vạm vỡ, với một giọt nước chậm rãi trượt từ râu y xuống, lướt qua cơ ngực săn chắc, rồi chảy dọc qua sáu múi bụng hoàn hảo.
"Tách!" Một giọt nước rơi xuống miếng da sói quấn quanh hông Tuất Đình.
Nhìn dáng vẻ đó, y có vẻ cũng biết giữ sạch sẽ không đến mức ở bẩn, và ít nhất cũng không... khỏa thân. Điều này khiến Lan Nhứ cảm thấy an tâm hơn đôi chút.
Nhưng thứ thu hút sự chú ý của nàng nhất là con cá dài hơn cả cánh tay y đang cầm trong tay.
Mấy chú sói con chạy đến, dùng móng vuốt nhỏ cào cào vào con cá lớn.
Tuất Đình không đưa cá cho chúng, mà bước qua, tiến thẳng về phía Lan Nhứ.
Lúc này, nàng mới phản ứng kịp: Con cá này là dành cho nàng.
Lan Nhứ có chút ngẩn ngơ, khẽ hỏi hệ thống: [Hắn có vẻ đối xử với tao cũng tốt lắm nhỉ?]
Hệ thống đáp lại: [Bầy sói luôn rất bao dung với sói con. Hiện tại cô là sói con, nên hắn đối xử với cô khác biệt là đúng thôi. Nhưng mà này, con cá hôm nay cô phải ăn đấy, nếu không thì sẽ chết đói mất.]
Khi Tuất Đình đưa con cá đến trước mặt nàng, nàng mới nhận ra nó thật sự rất lớn. Riêng cái đầu cá thôi đã to hơn cả khuôn mặt nàng.
Vùng quanh mắt cá là một vòng màu vàng, chính giữa đen tròn, vây cá khép mở đều đặn, đôi môi dày, thân cá màu xám đen nhưng vảy cá lại phản chiếu ánh sáng, bóng loáng và mượt mà.
Lan Nhứ và con cá đối diện nhau trong ba giây.
Nàng cảm thấy da gà nổi đầy tay, nói: [Ghê quá.]
Hệ thống không nén nổi cảm xúc: [... Cô chưa từng ăn cá sao?]
Lan Nhứ nghiêm túc đáp: [Có chứ, nhưng điều đó không ngăn được việc tao thấy cá sống thật kinh khủng.]
Sau khi trả lời xong, nàng thấy Tuất Đình sắp đưa hẳn cái đầu cá vào sát mặt mình. Nàng lập tức dùng cả hai tay bịt miệng lại, lắc đầu nguầy nguậy với y, quả quyết nói: "Tôi cũng không ăn cái này."
Tuất Đình lại nghiêng đầu nhìn nàng.
Nhưng y rất thông minh, lập tức hiểu ra rằng Lan Nhứ không thích đầu cá.
Vậy thì bỏ đầu cá đi.
Y lùi lại vài bước, vung con cá lớn đặt lên một tảng đá, không cần dùng nhiều lực, chỉ nghe một tiếng "phập," đầu cá đã bị y bẻ gãy, ném sang một bên.
Cái đầu cá to lớn xoay tròn trong không trung rồi bay xa.
Mấy chú sói con giống như đang chơi trò bắt đĩa, lập tức lao đến tranh giành cái đầu cá.
Lan Nhứ run rẩy, sợ hãi: [Vậy là các tiền bối của tao trước đây cũng đều bị kết liễu chỉ trong một đòn như vậy sao?]