Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Cá Mặn Được Đại Lão Nuôi Dưỡng

Thế giới 1 - Chương 1: Thiếu niên hoang dã chưa khai hóa

Ánh chiều tà ngả về tây, những đám mây chiều dày đặc nuốt chửng chút ánh sáng cam yếu ớt cuối cùng nơi chân trời. Bóng núi sừng sững, đen ngòm, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim đa đa, tăng thêm phần quỷ dị.

Giữa màn đêm tĩnh lặng như mực, một chiếc xe kéo bằng gỗ kẽo kẹt lăn bánh trên con đường gồ ghề, để lại vệt bánh lún trên nền đất. Bánh xe chạm phải một viên đá nhỏ, cả chiếc xe rung mạnh một cái.

Tấm chiếu rơm trên xe bung ra một khe hở, để lộ một bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh, buông thõng không chút sức lực.

Người kéo xe là một gã gầy gò.

Hắn quay đầu lại, liếc thấy bàn tay mềm mại không xương ấy, ánh mắt lập tức như bị hút chặt, không rời ra được.

“Nhanh lên! Trời tối rồi, bãi tha ma này rất tà ma!” Gã giám sát cầm chiếc đèn bão, sốt ruột thúc giục.

Gã này là Trương Tài, gia nhân thân cận của phủ viên ngoại Trương. Vốn tính nhát gan, hắn bị ép phải xử lý một thi thể, nhưng trời tối khiến hắn sợ đến mức phải thuê người ngoài kéo xe giúp.

Gã gầy gò nịnh nọt cười: “Anh Trương Tài, chỗ này cách bãi tha ma còn một quãng nữa. Hay là để tôi tự mình đưa thi thể này đi, đỡ phiền anh Trương Tài phải qua lại.”

Trương Tài nghe vậy như vớ được vàng: “Được! Ngươi chỉ cần đưa tới nơi là xong!”

Nói rồi, hắn quăng chiếc đèn bão cho gã gầy gò, không nán lại thêm một giây, ba chân bốn cẳng chạy xuống núi.

Gã gầy gò kéo xe đi thêm một đoạn, đột nhiên rẽ vào một lối khác. Hắn lẩn quẩn qua nhiều khúc quanh co, cuối cùng tìm được một chỗ tương đối sạch sẽ bằng phẳng.

Hắn lộ vẻ gian xảo, nhướng mày, kéo tấm chiếu ra: “Anh đây cực khổ đưa cưng đến nơi yên nghỉ, cưng cũng phải trả chút phí qua đường chứ.”

Bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ. Ánh trăng mờ nhạt khiến hắn không nhìn rõ dung nhan của nữ thi. Gã giơ cao chiếc đèn bão trong tay, dí sát vào mặt thi thể.

Vừa nhìn, hắn hít vào một hơi lạnh: “Chà chà, cô nương xinh đẹp thế này, sao nỡ đánh chết cơ chứ…”

Cô gái mặc bộ áo vải thô của nha hoàn phủ Trương, dù giản dị nhưng không thể che giấu được dáng vẻ thanh tao. Mái tóc đen như mây của nàng không cài bất kỳ món trang sức nào, khuôn mặt trắng trẻo như sứ, cổ cao thon dài, đôi mày liễu và sống mũi thanh tú, dù đôi mắt đang nhắm, nhưng chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra ánh mắt long lanh rực rỡ khi nàng mở mắt.

Dưới ánh trăng và ánh đèn giao thoa, vẻ đẹp của nàng làm người ta không thể rời mắt.

Hắn nghĩ bụng, mỹ nhân này chắc chết chưa lâu, cơ thể vẫn còn mềm mại. Hắn đưa tay định chạm vào cánh tay nàng.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, mỹ nhân bỗng mở mắt.

Gã gầy gò cứng đờ.

Một cơn gió lạnh lùa qua, ánh đèn bão chập chờn trong gió, khi tỏ khi mờ. Dưới ánh sáng mập mờ, nàng không chỉ đẹp đến mê người mà còn đầy vẻ kỳ dị, tựa như một yêu ma đội lốt người đẹp.

Nàng nhếch môi cười khẽ: “Hello?”

Gã gầy gò: “A a a a!!!”

Hắn lăn lộn bò dậy, ngay cả đèn bão cũng quăng lại, vừa hét vừa chạy: “Có maaaaa!!!”

Lan Nhứ: “?”

Là nàng sao?

Nàng sờ mặt mình, rồi nhìn tay, vẫn là chính mình mà.