Nhớ có một lần đi chơi, Mạnh Kính Niên từng kể cho họ về các loại mây, như nhóm mây cao, nhóm mây trung, nhóm mây thấp, nhóm mây thẳng đứng... gì gì đó, rồi mây tích, mây tầng, mây mưa... Người không chuyên khó có thể nắm bắt được kỹ năng nhận biết thời tiết qua mây chỉ với vài phút nghe giới thiệu ngắn ngủi.
Nhưng Lâm Cầm nhớ nhất là mây cuộn, vì hôm đó bầu trời đúng là có loại mây ấy, những đám mây trắng như vảy cá, giống như sóng nước lăn tăn khi gió thổi.
"Trời có vảy cá, lúa không cần đảo."
Loại mây này thường báo hiệu thời tiết nắng ráo trong những ngày tới.
Lâm Cầm ngồi trên mép bồn hoa, lấy tay che nắng, ngước nhìn bầu trời. Bóng cây in xuống những đốm sáng màu xanh nhạt, như đang ở dưới đáy nước lung linh.
Chờ khoảng năm phút trôi qua, phía sau vang lên tiếng gọi:
"Nhất Nhất."
Lâm Cầm lập tức quay đầu.
Mạnh Kính Niên mặc một chiếc áo phông màu xám nhạt, giống như màu của rìa đám mây.
Lâm Cầm xách ba lô, bước về phía Mạnh Kính Niên.
"Xin lỗi, tôi vừa phải nghe điện thoại gấp, có đợi lâu không?"
"Không. Cháu vừa đến. Hôm nay thời tiết cũng đẹp."
Mạnh Kính Niên ngước nhìn trời, cười nói:
"Ừ."
Những năm trước, phần lớn các khoa của Đại học Nam Thành đều chuyển về khu vực mới, những căn hộ gần trường cũng là khu dân cư mới xây, cảnh quan và cây xanh đều rất đẹp.
Mạnh Kính Niên quẹt thẻ mở cửa, giữ cửa kính để Lâm Cầm vào trước.
Đại sảnh sáng sủa, sạch sẽ, một bên là dãy hộp thư dày đặc. Mạnh Kính Niên nói "đợi chút", đi đến mở hộp thư số 1108, lấy ra mấy cuốn tạp chí và thư từ bên trong.
Có lẽ là của người thuê trước đó, vì Lâm Cầm thấy tên người nhận trên phong bì không phải tên Mạnh Kính Niên.
"Nếu cháu viết thư cho cậu út, có thể gửi đến địa chỉ này không?" Lâm Cầm hỏi.
Mạnh Kính Niên nhấn nút thang máy, cười nói:
"Có chuyện gì thì nhắn tin trên WeChat là được, cần gì phải viết thư?"
"Ví dụ như thiệp chúc mừng năm mới... hay gì đó."
"Vậy thì được."
"Ồ..." Lâm Cầm chợt nhớ ra điều gì, "Món quà cậu tặng, cháu rất thích. Cảm ơn ạ."
Chiếc hộp thon dài đó đựng một cây bút lông cổ. Lâm Cầm đã thử rồi, nhúng mực vào vẫn viết được bình thường.
"Thích thì tốt rồi."
"Nó có đắt không?"
"Không đắt. Mua ở cửa hàng đồ cũ với giá 20 euro."
"Vậy nó xứng đáng hơn giá trị đó."
"Tôi cũng nghĩ vậy."
Trong thang máy chỉ có Lâm Cầm và Mạnh Kính Niên. Đứng cạnh nhau, Lâm Cầm nhìn thấy bóng của hai người phản chiếu trên vách kim loại. Bóng anh cao ráo, thẳng tắp, như nét sổ thẳng của bút lông trên giấy trắng, không lệch không nghiêng, gọn gàng và rõ ràng.
Đến cửa căn hộ, Mạnh Kính Niên nhập mật khẩu mở cửa, "Vẫn chưa dọn xong, bên trong hơi bừa bộn."
Lâm Cầm biết, cái gọi là "bừa bộn" của anh cũng không đến mức nào.
Mở cửa vào, quả đúng như vậy.