Có lần cô lén xem biệt danh WeChat mà Mạnh Kính Niên đặt cho mình, là Lâm Nhất Nhất.
Không phải "Nhất Nhất", có lẽ vì quá giống hai dấu gạch ngang (一 一) và dễ gây hiểu lầm; cũng không phải Lâm Cầm, gọi đầy đủ họ tên nghe có vẻ quá trang trọng.
Lâm Nhất Nhất.
Lâm Cầm chưa từng nói với anh, trước đây chỉ có bố mẹ cô gọi cô như vậy.
mjn: [Uống thuốc chưa?]
badapple: [Lần này thật sự uống rồi.]
mjn: [Ý là vừa nãy nói dối?]
badapple: [Không phải cậu vốn đã nhận ra rồi sao?]
Một lúc sau, Mạnh Kính Niên mới trả lời bằng một biểu tượng cười, anh mới 28 tuổi, không phải người cổ hủ, đương nhiên biết biểu tượng cười mặc định của WeChat mang ý nghĩa mỉa mai, và anh cũng đang dùng nó với ý nghĩa đó.
mjn: [Nghỉ ngơi sớm đi. Tôi sẽ bảo Melody kiểm tra xem cháu có còn sốt không, cũng sẽ dặn cô bé giữ bí mật.]
badapple: [Nói với Địch Địch thì khác gì nói với cả thế giới đâu?]
mjn: [Cần có người nắm được tình hình của cháu, phòng trường hợp xấu.]
badapple: [Nếu hết sốt, cháu sẽ chủ động báo với cậu được không?]
mjn: [Nếu không hết thì sao?]
badapple: [Cháu sẽ nhờ thím đưa đi bệnh viện.]
mjn: [Nói là phải làm nhé?]
badapple: [Thề luôn.]
mjn: [Được. Nghỉ ngơi sớm đi.]
badapple: [Cậu út cũng nghỉ ngơi sớm ạ.]
Cuộc trò chuyện kết thúc một cách tự nhiên.
Lâm Cầm lướt lại đoạn chat, nhắn thêm một câu: "Hôm nay cảm ơn cậu."
mjn: [Không có lần sau đâu.]
Lâm Cầm hiếm khi khẽ nhếch mép cười.
Cô tắt điện thoại, vứt sang một bên, cơn sốt khiến cô như đang choáng váng trong một giấc mơ đẹp.
Lâm Cầm ngủ một giấc, tỉnh dậy sau khoảng một tiếng rưỡi.
Nhớ lời hứa với Mạnh Kính Niên, cô lập tức cầm điện thoại nhắn tin cho anh.
Tưởng anh đã sớm ngủ sau chuyến đi dài, không ngờ anh lại phản hồi rất nhanh.
mjn: [Được rồi. Nghỉ ngơi đi.]
Lâm Cầm nhắn lại "ok".
Cô chưa từng chúc anh "ngủ ngon", luôn cảm thấy đó là một hành động quá tình cảm.
***
Sáng hôm sau, Lâm Cầm tỉnh dậy xem điện thoại, trên WeChat có tin nhắn Mạnh Kính Niên gửi lúc 7 giờ sáng, hỏi lại xem cô đã hết sốt chưa.
Cô trả lời đã hết, bên kia nhắn lại một chữ "ừ", dặn cô "nghỉ ngơi nhiều vào".
Mấy ngày sau, Lâm Cầm vẫn đi học bình thường.
Sau cơn mưa đó, Nam Thành liên tiếp nhiều ngày nắng đẹp, trên truyền hình xuất hiện tin tức hoa anh đào trong chùa Bồ Đề đã nở, lập tức tạo nên một làn sóng đi ngắm hoa rộn ràng.
Lâm Cầm là sinh viên khoa Trí tuệ Nhân tạo của Đại học Nam Thành, ngành này ít nữ sinh, cả lớp chỉ có bốn cô gái, vừa đủ thành một phòng ký túc xá. Quan hệ trong phòng rất tốt, có chút ý nghĩa đồng hành cùng nhau vượt qua khó khăn.