"Dạo này thím đang bận bịu với một vụ kiện rất phức tạp, ngày mai chú lại phải đi Đôn Hoàng dự hội thảo, cháu không muốn làm phiền họ lúc này." Lâm Cầm hạ giọng giải thích.
Mạnh Kính Niên nhìn cô một lúc, "Cháu đã uống thuốc chưa?"
"Vừa nãy vào phòng ngủ cháu đã uống rồi." Lâm Cầm chọn cách nói dối.
Mạnh Kính Niên gật đầu. Nhưng nhìn biểu cảm của anh, Lâm Cầm cảm thấy có vẻ anh không tin lắm.
Môi trường lớn lên của họ giống nhau, Mạnh Kính Niên sao có thể không hiểu được tâm lý của cô.
Tuy nhiên, với những chuyện giấu giếm như thế này, chỉ cần không liên quan đến nguyên tắc trong nhà, Mạnh Kính Niên thường sẽ đứng về phía đàn em.
Mạnh Anh Niên rửa xong việt quất, từ bếp bước ra, tay nhón một quả bỏ vào miệng, gật đầu nói:
"Việt quất này ngon đấy, mọi người thử đi."
Chiếc bát sứ hình cánh hoa đựng việt quất rất đẹp, do Lâm Chính Quân mua, không chỉ vậy, hầu hết nội thất trong nhà đều do chính tay anh lựa chọn kỹ lưỡng. Lâm Chính Quân là người rất có gu, điều này khiến thím luôn tự thấy mình kém hơn một chút.
Một lúc sau, Mạnh Lạc Địch đã mở quà xong, hài lòng quay lại phòng khách, Lâm Chính Quân dọn dẹp bếp xong, lại pha trà.
Cả nhà quây quần trong phòng khách, uống trà, ăn hoa quả, tiếp tục trò chuyện.
Mạnh Anh Niên hỏi Mạnh Kính Niên:
"Tuần sau bảo vệ sơ bộ, luận văn xong chưa?"
Mạnh Kính Niên:
"Cũng hòm hòm rồi. Chỉ cần chỉnh sửa một chút nữa là xong."
Lâm Chính Quân:
"Cậu định thuê nhà ở đâu? Cần anh chị giúp không?"
Mạnh Kính Niên:
"Có một đàn anh chuẩn bị đi nước ngoài, sắp tới nhà của anh ấy để trống."
Mạnh Anh Niên:
"Bố mẹ chắc chắn vẫn muốn em về nhà ở đấy."
Mạnh Kính Niên "ừm" một tiếng:
"Lịch sinh hoạt không giống nhau, về nhà ở sẽ làm phiền họ."
"Vậy mai về nhà bố mẹ ăn cơm nhé? Melody cũng lâu rồi chưa về."
Lâm Cầm ôm một chiếc gối vào lòng, khuỷu tay chống lên tay vịn sô pha, bàn tay đỡ cằm, mắt hơi sụp xuống, cô thực sự có chút mệt mỏi.
Mạnh Kính Niên nhấp một ngụm trà, vô tình liếc nhìn sang cô, ánh mắt dừng lại.
Trò chuyện thêm vài câu, Mạnh Kính Niên liếc nhìn đồng hồ.
Hành động xem giờ cũng tương tự như ngáp, có tính lây lan, Mạnh Anh Niên cũng nhìn lên đồng hồ treo tường:
"Đã 8 giờ rồi. Kính Niên, hôm nay em bay mười mấy tiếng đồng hồ, hẳn là muốn về khách sạn nghỉ ngơi sớm chứ?"
Mạnh Kính Niên nói:
"Em cũng đang định về đây."
"Ngày mai anh rể đi công tác, hôm nay cũng phải ngủ sớm. Chính Quân, anh lái xe đưa cậu ấy về nhé."
Mạnh Kính Niên xách ba lô lên, chỉnh trang lại một chút, chuẩn bị tạm biệt mọi người.
Mạnh Lạc Địch lại rất lưu luyến:
"Cậu út, sau khi bảo vệ luận án xong nhớ dẫn cháu đi chơi nhé."
Mạnh Kính Niên cười nói:
"Được."