Khi cô định xuống xem xét thì bỗng cảm nhận được một luồng dương khí mạnh mẽ từ phía trước đang tiến lại gần. Cô khựng lại, ánh mắt nhìn ra khoảng đất trống trước mặt, nơi một bóng người dần hiện lên. Người này đang đi thẳng tới, và theo hướng di chuyển, rõ ràng sắp đυ.ng mặt hai kẻ vừa cãi nhau.
Cố Sanh nhìn chằm chằm người vừa tới vài giây, và đúng lúc đó, hai tên trộm cũng xuất hiện. Một trong hai kẻ ôm một vật gì đó được bọc trong túi vải. Khi nhìn thấy người đàn ông phía trước, cả hai liếc nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ nguy hiểm.
Một tên nhẹ nhàng đặt túi xuống đất, sau đó không biết từ đâu rút ra một con dao, lao thẳng tới người đàn ông với ý định tấn công.
Trộm cắp thôi mà, sao lại đến mức muốn gϊếŧ người? – Cố Sanh thầm nghĩ.
Vừa rồi, cô đã kịp nhìn rõ chiếc túi. Trên bề mặt túi có những ký hiệu loạn xạ giống như phù văn, rõ ràng là dùng để che mắt người khác. Đây cũng là lý do cô không tính toán ra được chuyện gì ngay lúc đầu.
Thấy tên trộm ra tay quá hung hãn, dường như muốn gϊếŧ người diệt khẩu, Cố Sanh không kịp suy nghĩ nhiều. Từ trên cây, cô nhẹ nhàng nhảy xuống, đáp ngay trước mặt tên trộm. Khi hắn vừa vung dao tới, cô nhanh nhẹn né sang một bên, đồng thời tung một cú đá mạnh vào ngực hắn.
Tên trộm bị đá bay ra xa vài mét, ngã ngồi xuống đất. Khóe miệng hắn rỉ máu, ho khan liên tục:
“Khụ... khụ...”
Hắn nhìn cô với ánh mắt sợ hãi, như thể vừa thấy quỷ. Cơn đau dữ dội ở ngực khiến hắn không thể cử động, chỉ cần nhúc nhích một chút cũng có cảm giác như trái tim sắp vỡ ra.
Đảm bảo tên này không thể đứng dậy, Cố Sanh mới quay đầu nhìn về phía tên còn lại.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Tên trộm thứ hai cũng đã bị hạ gục, giờ đây nằm úp mặt trên đất, hoàn toàn bất động, miệng đầy tro bụi. Người đàn ông vừa đến đang đạp mạnh lên lưng hắn, ánh mắt lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Cố Sanh nhìn cảnh này, trong đầu bất giác nhớ đến lần cô tới Lam Tâm gia, khi bản thân đã trừng trị một tên khác. Tư thế và phong thái của người đàn ông trước mặt này khiến cô liên tưởng tới chính mình khi ấy.
Quả thật, rất khí phách.
Đây là lần đầu tiên, ngoại trừ những người trong sư môn, cô gặp được một người đàn ông khiến mình phải thừa nhận sự uy phong như vậy. Với đôi chân thon dài, anh ta đạp mạnh lên tên trộm nằm dưới đất, ánh mắt lãnh đạm như thể kẻ dưới chân chẳng khác gì một hạt bụi.
Từ khi đặt chân tới đây, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp được một người khiến mình cảm thấy hứng thú.
Không quan tâm tới hai tên trộm nằm đó, Cố Sanh mỉm cười, tâm trạng thoải mái. Cô nhẹ nhàng tiến về phía người đàn ông, đôi môi khẽ cong lên, ánh mắt ánh lên chút tò mò.
Khi đến gần hơn, cô mới cẩn thận quan sát anh ta. Người đàn ông này thực sự có diện mạo xuất sắc, không hề thua kém hai anh em nhà Phó gia. Nhưng điều thu hút cô nhất không phải là ngoại hình, mà là khí chất đặc biệt toát ra từ anh ta, một vẻ uy nghiêm lạnh lùng khiến người khác khó mà rời mắt.
Cố Sanh không có ý đồ gì khác, chỉ đơn thuần bị lôi cuốn bởi sự khác biệt ấy. Tính cô vốn luôn như vậy, thích giao tiếp với những người thú vị và bí ẩn.
Người đàn ông nhìn thấy cô tiến lại gần, khuôn mặt vẫn không có chút biểu cảm nào. Sau vài giây im lặng, anh ta bước tới nhặt chiếc túi mà hai tên trộm để lại. Mở túi ra, anh lướt mắt qua, và bên trong là một bức tượng Quan Âm nhỏ, cao khoảng một mét.
Bức tượng sáng bóng, màu sắc mượt mà, thậm chí phảng phất mùi hương nhẹ nhàng, rõ ràng đã được thờ phụng trong thời gian dài.
Cố Sanh không kìm được, hai mắt sáng lên: Pháp khí!
Người đàn ông chỉ kiểm tra qua loa rồi nhanh chóng cất bức tượng lại vào túi, toan rời đi.
Cố Sanh vội bước lên chặn đường, ánh mắt chăm chú nhìn anh. Người đàn ông hơi nhíu mày, giọng nói trầm khàn cất lên:
"Cô muốn gì?"
Cô không trả lời ngay, mà chỉ tay về phía chiếc túi trong tay anh:
"Cái đó."
Sau đó, cô chỉ vào mình:
"Của tôi."
Người đàn ông nhíu mày sâu hơn, không trả lời cũng không có ý định đưa bức tượng.
Cố Sanh đưa tay ra, đôi ngón tay thon dài, trắng mịn như ngọc, giơ lên trước mặt anh:
"Tôi đã cứu mạng anh."
Vì chiều cao chênh lệch, cô phải hơi ngẩng mặt lên khi nói, khuôn mặt nhỏ nhắn với những đường nét tinh tế càng trở nên nổi bật dưới ánh nắng. Dáng vẻ của cô khi đòi lại bức tượng không hề khó chịu hay ngang ngược, ngược lại còn toát lên nét đáng yêu kỳ lạ.
Người đàn ông im lặng một lúc, ánh mắt vẫn giữ vẻ lãnh đạm. Cuối cùng, anh khẽ gật đầu và cất giọng đều đều:
"Ngày mai, tại tiệc Phong Thịnh ở thành phố Phong, cô đến tìm tôi. Lúc đó, bức tượng Quan Âm sẽ là của cô."
Cố Sanh nghiêng đầu, đôi mắt thoáng chút ngẫm nghĩ: Thành phố Phong, tiệc Phong Thịnh?
Sau khi chia tay người đàn ông, cô không quên túm lấy hai tên trộm và lôi cả hai về quán trọ. Bức tượng Quan Âm mất tích hai năm lại xuất hiện trong tay bọn chúng. Cô chắc chắn chúng biết thêm điều gì đó quan trọng.
Nhưng điều làm cô bất ngờ chính là phản ứng của hai tên trộm. Vừa vào tới quán trọ, khi nhìn thấy Phó Cảnh, cả hai như gặp phải quỷ, mặt tái nhợt, cả người run lẩy bẩy, không biết làm gì ngoài việc luống cuống, sợ hãi.