Thiếu Nữ Huyền Học

Chương 11

Hoàng phù vừa mới được dán lên, nữ diễn viên đột nhiên cứng đờ, rồi ngay sau đó ngã gục về phía sau.

Cố Sanh bước tới quan sát, phát hiện con nữ quỷ bám trên người nữ diễn viên đã biến mất không dấu vết.

Cô phủi tay, đứng dậy, thầm nghĩ: "Con nữ quỷ này trốn nhanh thật. Nhưng mà cũng đúng thôi, nó biết không thể đối đầu trực tiếp với mình nên mới chuồn lẹ như vậy. Quả là không dễ xử lý."

Cố Sanh vốn dĩ không thích để bản thân mất mặt, càng không muốn tự vả vào mặt mình. Trước đó cô đã nhận lời với đạo diễn, vậy mà giờ nữ quỷ lại thoắt cái biến mất ngay trước mắt cô. Điều này khiến cô cảm thấy cực kỳ mất thể diện.

Trong đời trước, bất kể là người hay quỷ, kẻ nào dám khiến Cố Sanh mất mặt đều không có kết cục tốt. Có thể nói cô là người vô cùng thù dai.

Thấy hôm nay không thể tóm được nữ quỷ, Cố Sanh dứt khoát quay lại thương lượng với đạo diễn. Cô bắt đầu phân tích: lần đầu tiên nữ quỷ xuất hiện, nó tấn công Phó Cảnh; lần thứ hai, nó nhắm vào nhϊếp ảnh gia; lần thứ ba lại chuyển sang nam diễn viên phụ của đoàn phim.

Những mục tiêu bị nhắm tới đều là những nhân vật quan trọng trong đoàn phim. Điều này khiến Cố Sanh dần hiểu ra vấn đề. Hơn nữa, ngay từ lần đầu tiên chạm mặt nữ quỷ, cô đã nhận ra trên người nó không mang sát khí quá nặng. Ít nhất, nó chưa gϊếŧ ai. Vì thế, nữ quỷ này vẫn chưa tính là "lệ quỷ".

Ngoài ra, mục tiêu của nó lại rất rải rác, không tập trung vào một cá nhân cụ thể mà là cả đoàn phim. Điều này chứng tỏ nó không có mối thù riêng với ai.

Đạo diễn nghe đến đây, không khỏi ngạc nhiên:

"Vậy cô nghĩ con quỷ này muốn làm gì?"

Cố Sanh không trả lời trực tiếp, chỉ nói:

"Ngày mai anh sắp xếp một vai quần chúng nào đó đi. Tôi sẽ đảm nhận."

Đạo diễn sững người:

"......"

Trong lòng ông thực sự rối bời. "Một đại sư như cô không lo an ổn mà đi bắt quỷ, tự nhiên lại đòi làm diễn viên quần chúng? Cô biết diễn xuất là gì không mà đòi?"

Nhưng cuối cùng, ông vẫn đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, Cố Sanh giữ thói quen như thường lệ, dậy sớm tập thể dục. Cô chạy năm vòng quanh thôn, vừa chạy vừa cảm thấy cơ thể này thật sự quá yếu. Dù cho cô có khả năng không chết hay bị thương nặng thì thể lực kém cũng là một vấn đề. Đến lúc phải đấu tay đôi với quỷ, trèo tường vượt mái nhà, mà sức không đủ thì vài lượt qua lại thôi cũng đã thở không ra hơi. Nghĩ đến tình huống ấy, cô chỉ thấy khó chịu vô cùng.

Trong lúc chạy, cô gặp vài người dân trong thôn. Họ vui vẻ chào hỏi, và cô cũng thoải mái đáp lại. Thậm chí, tiện đường còn ghé vào một nhà ăn sáng ké, sau đó mới đến đoàn phim.

Khi Cố Sanh đến nơi, mọi người trong đoàn đã có mặt đông đủ, nhưng buổi quay vẫn chưa bắt đầu. Cô lượn một vòng kiểm tra tình hình, không thấy dấu vết nào của nữ quỷ. Phó Cảnh – người hôm qua phải nhập viện – cũng đã quay lại. Trên đầu anh ta còn dán một miếng băng nhỏ, trông có vẻ không nghiêm trọng lắm.

Lúc này, Phó Cảnh đang cầm vài cái bánh bao và một ly sữa đậu nành, vừa ăn sáng vừa nhàn nhã đứng một góc. Khi Cố Sanh đi ngang qua tìm đạo diễn, ánh mắt hai người thoáng chạm nhau. Phó Cảnh ngẩn người, nửa cái bánh bao vẫn còn cắn dở trong miệng, ánh mắt sáng lên như phát hiện điều gì thú vị.

Chờ đến khi Cố Sanh đi xa, anh ta quay sang hỏi nhân viên đoàn bên cạnh:

"Vừa rồi cô gái xinh xắn kia là ai vậy? Sao hôm qua tôi không thấy cô ấy nhỉ?"

Nhân viên này chính là người hôm qua đã hỏi Cố Sanh xem có phải bác sĩ không. Nghe câu hỏi của Phó Cảnh, cô ấy lưỡng lự, không biết có nên nói thật hay không. Bởi lẽ thái độ của Cố Sanh hôm qua đối với Phó Cảnh rất rõ ràng: hoàn toàn không để anh ta vào mắt.

Hơn nữa, Phó Cảnh – vị “phó lão sư” này – nói là thầy thì nghe cho sang, chứ thực chất trong cái đoàn phim nhỏ này, anh ta chẳng có mấy tiếng tăm. Sự nghiệp không nổi bật, đời tư thì đầy tai tiếng: ba ngày hai lượt đổi bạn gái, lại chẳng ngại công khai chuyện đó ra ngoài. Bởi vậy, hình ảnh của anh ta trong mắt dư luận là một kẻ đào hoa, phong lưu thành tính.

Nhìn thái độ lúc này của Phó Cảnh, tám phần là anh ta vừa để mắt đến cô gái kia.

Nhân viên đoàn trong lòng âm thầm khó chịu nhưng vẫn không dám đắc tội. Phó Cảnh hỏi gì, cô ấy đáp nấy, không thêm bớt. Chỉ hai ba câu, Phó Cảnh đã có được một số thông tin cơ bản về Cố Sanh.

Mặc dù chưa phải toàn diện, nhưng đối với anh ta, những thông tin này cũng đã đủ. Với kinh nghiệm "theo đuổi phụ nữ" của mình, anh chẳng cần phải biết nhiều hơn thế.