Nắng Gắt

Chương 6

Bạch Tử Mộ đi tới nhón chân nhìn thì thấy Lôi Đông Xuyên đang nằm trên bệ cửa sổ cười khoái chí, cậu chìa hai miếng kẹo dẻo trái cây ra từ khe cửa để dỗ dành cậu bé: "Từ trước đến giờ anh không nói dối đâu! Lần trước ăn một miếng của em, lần này trả lại hai miếng! Đừng giận nữa nhé! Tiền mừng tuổi của anh mua pháo nổ hết rồi, vì hai miếng kẹo này mà anh phải giặt tất cho hai anh trai suốt một tuần liền đấy!"

Bạch Tử Mộ chìa tay ra định nhận lấy nhưng rồi lại rụt về.

Lôi Đông Xuyên thấy cậu bé do dự thì lại đưa kẹo ra gần hơn: "Lấy đi mà!"

"Anh, anh đã rửa tay chưa?"

"Hả?"

"Giặt tất xong, anh có rửa tay không?"

"Tất nhiên là rửa rồi!"

Lúc này Bạch Tử Mộ mới nhận lấy nhưng cũng không ăn, chỉ đặt qua một bên. Cậu bé học theo Lôi Đông Xuyên nằm bò lên bệ cửa sổ, không đi cũng đồng nghĩa với việc muốn làm hòa.

Lôi Đông Xuyên tuy chỉ mới quen cậu bé chưa lâu nhưng không hiểu sao cả hai lại rất ăn ý, từng hành động nhỏ của Bạch Tử Mộ cậu đều hiểu, thấy cậu bé muốn làm hòa, Lôi Đông Xuyên phấn khích đến mức lấy đầu đập nhẹ vào kính cửa sổ, phát ra hai tiếng "cốc cốc", làm Bạch Tử Mộ giật mình, nhưng rất nhanh cả hai cùng bật cười.

Lôi Đông Xuyên cực kỳ thích cậu em xinh xắn này, mỗi lần nhìn thấy cậu bé là cậu xem như báu vật vậy. Giờ đây, thấy Bạch Tử Mộ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, độ ngọt tăng gấp đôi, Lôi Đông Xuyên cảm thấy còn vui hơn cả khi được ăn kẹo. Cậu rất muốn dẫn Bạch Tử Mộ ra ngoài khoe với các bạn khác nên lập tức bảo cậu bé đi chơi cùng.

Bạch Tử Mộ nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Phải nói với bà ngoại đã."

Lôi Đông Xuyên mừng rỡ, lập tức nói: "Em đợi ở đây, anh ra sân trước đón em, mình cùng đi gặp bà ngoại nhé!"

Đông Xuyên chạy đến chỗ bà ngoại Đổng, lúc này bà cụ đang chuẩn bị nấu cơm trưa trong bếp, thấy hai đứa trẻ muốn đi chơi nên bà cụ gật đầu: "Đi chơi đi, nhưng đừng chạy xa quá, lát nữa nhớ về nhà ăn cơm nhé."

Lôi Đông Xuyên nhanh nhảu đáp: "Bà yên tâm, lát nữa con sẽ đưa em về ngay!"

Trên đường đi, Lôi Đông Xuyên nắm tay Bạch Tử Mộ, chỉ cần có người lớn hoặc trẻ con đi ngang mà nhìn Bạch Tử Mộ lâu hơn một chút, cậu liền ưỡn ngực ra như thể chính mình vừa được khen, vẻ mặt đầy tự hào. Bạch Tử Mộ lại ngoan ngoãn, bảo cậu bé "anh" là gọi ngay, giọng non nớt vang lên mà không chút ngại ngần. Điều này khiến Lôi Đông Xuyên thật sự xem cậu như em trai ruột mà yêu thương.

Trong khu nhà tập thể, trẻ con chia thành hai nhóm, bọn con trai thích chơi cưỡi ngựa đánh trận, còn bọn con gái thích tụ tập dưới cây mơ lớn trong sân để chơi đồ hàng.

Ban đầu hai bên không quấy rầy nhau nhưng gần đây đám con trai nghe kể chuyện "Tam Quốc", không bàn đến Trình Giảo Kim thì cũng nói về Lữ Bố. Cuối cùng, phần lớn nghe "Tam Quốc diễn nghĩa" và quyết định giống như các anh hùng trong đó, chiếm đất làm vua. Chỗ "thành trì" tốt nhất chính là dưới gốc cây mơ lớn kia, đất bằng phẳng, hai bên có tường chắn gió, còn có thể ngăn kẻ địch đến tấn công.

Lôi Đông Xuyên dùng một câu thành ngữ mới học để bày tỏ sự hài lòng: "Tốt lắm, dễ thủ khó công, quyết định là chiếm chỗ này!"

Nhưng khi đàm phán thì gặp chút rắc rối.

Đám con gái vốn ngồi dưới gốc cây không chịu nhường, dẫn đầu là Dương Phán Phán, cô bé buộc hai bím tóc, chống nạnh nói: "Không được, bọn mình đến trước!"

Lôi Đông Xuyên cãi: "Các cậu chơi cả buổi sáng rồi, giờ cũng nên để bọn mình chơi chứ!"

Dương Phán Phán hếch cằm lên, lời từ chối đã ra đến miệng nhưng khi thấy Bạch Tử Mộ, cô bé vội nuốt lại suýt cắn phải lưỡi: "Cũng... cũng có thể bàn bạc! Cậu để cậu ấy chơi đồ hàng với bọn mình thì bọn mình sẽ nhường chỗ!"

Lôi Đông Xuyên nhìn theo tay cô bé chỉ về phía Bạch Tử Mộ bên cạnh thì lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Không đời nào! Cậu ấy không chơi với bọn con gái đâu!"

Dương Phán Phán bĩu môi: "Cậu đừng có gấp, để cậu ấy tự nói!"

"Tiểu Oản không chơi với các cậu đâu!"

"Nói bậy, Tiểu Oản~ cậu tự nói đi, có muốn chơi đồ hàng với bọn mình không? Mình sẽ nấu cơm cho cậu ăn!"

"Thôi đi, nồi cơm của cậu toàn là lá cây và bùn đất!"

...

Hai bên tranh cãi đỏ mặt tía tai. Đám con gái không cưỡng lại được vẻ ngoài xinh đẹp của Bạch Tử Mộ, ai cũng khăng khăng rằng nếu cậu bé không chơi cùng thì họ sẽ không nhường chỗ.

Cuối cùng, Lôi Đông Xuyên miễn cưỡng đưa ra giải pháp: "Thế này đi, các cậu tham gia chơi cùng bọn mình, mình chơi chung nhé!"

Cả hai nhóm nhìn nhau, suy nghĩ một chút, có vẻ như đây là cách duy nhất.

Bạch Tử Mộ dần dần hiểu được lời họ nói, đặc biệt là ba chữ "Đổng Tiểu Oản" nghe rõ nhất, cậu bé bĩu môi, không thích.

Cậu bé còn nhỏ, chỉ biết rằng đó là biệt danh, là mọi người đang trêu chọc mình.

Lôi Đông Xuyên liếc mắt một cái đã nhận ra cơ hội, lập tức đứng ra nói: "Để anh, anh sẽ đóng vai Đổng Trác, cần một nghĩa tử để đóng Lữ Bố, chính là người trong đó đánh trận lợi hại nhất!"

Tam Quốc diễn nghĩa đang là chủ đề nóng, dù khu nhà tập thể chưa có nhiều tivi nhưng nhà nào cũng có radio. Người già, trẻ con đều thích nghe, mà gần đây đang kể đến đoạn Lữ Bố khiến Lữ Bố cưỡi ngựa Xích Thố trở thành chiến thần được đám trẻ ngưỡng mộ nhất. Một lúc sau, có không ít đứa giơ tay xin đóng vai Lữ Bố, thậm chí sẵn sàng làm "nghĩa tử" của Lôi Đông Xuyên.

Lôi Đông Xuyên chỉ tay vào Bạch Tử Mộ: "Em đóng vai Lữ Bố, quyết định thế nhé!"

Tam Quốc còn nhiều nhân vật anh hùng khác, việc phân vai không gặp khó khăn, mọi người đều vui vẻ nhận vai rồi chia phe chuẩn bị chiến đấu.

Bạch Tử Mộ được giao vai Lữ Bố nên mắt sáng rực, trông cực kỳ hạnh phúc.

Cậu là một "Tiểu Lữ Bố" rất xinh xắn, ngoan ngoãn ngồi trong "thành trì" dưới gốc cây mơ. Mỗi khi có người đến thách đấu, cậu liền đứng lên, đưa tay đẩy nhẹ đối phương một cái. "Nghĩa phụ" Lôi Đông Xuyên trừng mắt lên, đối phương lập tức giả vờ ngã lăn ra, Bạch Tử Mộ cười khanh khách.

Lôi Đông Xuyên cũng vui.

Đổng Trác không để ý Điêu Thuyền, tập trung cưng chiều "Tiểu Lữ Bố".

Điêu Thuyền thấy thế thì không vui.

Dương Phán Phán đóng vai Điêu Thuyền đã giữ tư thế "nhảy múa" dưới gốc cây mơ suốt nửa ngày, phát hiện chẳng ai chú ý tới mình thì ngồi phịch xuống một tảng đá và gọi to: "Mình còn ở đây nhé, hai người đang làm gì thế!"

Lôi Đông Xuyên ngoảnh lại nói: "Chờ chút, giờ đang diễn cảnh Tam anh chiến Lữ Bố, mình phải xem trận đấu!"

Dương Phán Phán chống tay lên cằm nhíu mày suy nghĩ rồi cảm thấy không ổn.

Cô bé quyết định đi theo đúng mạch câu chuyện trong Tam Quốc diễn nghĩa. "Điêu Thuyền" vỗ tay, vui vẻ chạy ào đến chỗ Lữ Bố, kéo cao khăn lụa quấn quanh eo. Cô bé đã nhắm trúng Bạch Tử Mộ từ lâu, vì cậu là đứa trẻ đẹp nhất trong cả khu tập thể này!

Bạch Tử Mộ đang một mình đấu với ba người nên không để ý, suýt nữa bị cô bé đâm trúng.

Đổng Trác lập tức không vừa lòng, đưa tay chắn trước mặt Bạch Tử Mộ nói: “Cậu làm gì đấy!"

"Cậu làm gì đấy!" Điêu Thuyền chống nạnh, đáp lại: "Chúng ta là một đôi mà!"

Một bạn nhỏ đóng vai mưu sĩ bên cạnh liền nói: "Không đúng, mình với Đổng Trác mới là một đôi!"

Lôi Đông Xuyên và Dương Phán Phán nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ khó chịu.

Bạch Tử Mộ vẫn chìm đắm trong vai Lữ Bố dũng mãnh, thấy có người đến thách đấu liền tiến lên nghênh chiến. Dương Phán Phán, đóng vai "Điêu Thuyền", cũng chạy theo cậu bé, mặc kệ Lôi Đông Xuyên gọi cũng không quay lại.

Mưu sĩ nhỏ đứng bên cạnh gãi đầu, thầm nghĩ: Cái gì thế này, Lữ Bố đâu cần bị quyến rũ, Điêu Thuyền tự mình chạy theo luôn rồi, thế này thì diễn chuyện Phụng Nghi đình kiểu gì đây?

Bạch Tử Mộ vui vẻ chơi cùng Lôi Đông Xuyên mãi, cho đến khi các gia đình bắt đầu gọi con cái về ăn cơm, lúc này cậu bé mới nắm tay Lôi Đông Xuyên rồi cả hai cùng nhau về nhà.

Tranh thủ lúc ấy, Lôi Đông Xuyên mời mọc: "Chiều nay ra chơi tiếp nhé! Chúng ta sẽ chơi trò khác, em biết Võ Công Trại không? Trong đó Trình Giảo Kim lợi hại lắm! Anh sẽ tìm hai cái rìu cho em—"

Bạch Tử Mộ bỗng rút tay ra, chạy nhanh hai bước về phía trước rồi gọi lớn: "Mẹ ơi!"

Lôi Đông Xuyên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang cầm chiếc túi da đen, đó chính là Đổng Ngọc Tú.

.........

Đổng Ngọc Tú vừa về đến nhà, chưa kịp đặt hành lý xuống thì đã bị cậu nhóc nhào tới ôm chặt lấy chân, nhất quyết không chịu buông.

Thấy con trai, Đổng Ngọc Tú cười rạng rỡ rồi ngồi xuống bế cậu bé lên, một tay cô cầm túi xách, tay kia ôm con rồi dẫn cậu về nhà.

Lôi Đông Xuyên đứng ngẩn người nhìn theo, cho đến khi không thấy bóng dáng hai mẹ con họ nữa, cậu mới cuống quýt đuổi theo.

Từ khi nhìn thấy mẹ, trong mắt Bạch Tử Mộ đã không còn ai khác. Cậu bé giơ tay ôm lấy mẹ, khẽ thủ thỉ với cô, nghiêng đầu dựa vào vai cô, thỉnh thoảng lại ghé sát hôn má mẹ một cái. Cậu cười liên tục, số lần còn nhiều hơn cả mấy ngày nay Lôi Đông Xuyên từng được thấy cộng lại.

Lôi Đông Xuyên có chút ghen tị.

Cậu cảm thấy cậu em này chỉ thân với mẹ cậu bé thôi, không thân với mình nữa.