Lôi Đông Xuyên "dạ" lên một tiếng rồi thò đầu ra khỏi chăn, ngơ ngác nói: "Không có đâu, hôm nay con đưa bánh chẻo xong thì đi chơi pháo rồi mà."
Mẹ Lôi giũ chiếc áo khoác nhỏ, phần lưng toàn những vệt đen nhỏ lấm tấm, rõ ràng là vết than!
Lôi Đông Xuyên nghĩ mãi không ra mà nhìn thấy mẹ đang bước tới với dáng vẻ tức giận, cậu lập tức kêu lên: "Mẹ! Mẹ, Tết không được đánh con nít đâu!"
Mẹ Lôi: "..."
Bà cố nén lửa giận, ngừng cao giọng rồi chọc tay vào trán con trai, nghiến răng nói: "Đợi qua Tết xem mẹ xử lý hai cha con thế nào!"
"Nhưng con với bố phải tính riêng nhé, cha con ruột nhưng vẫn phải rõ ràng!"
........
Chưa hết tháng Giêng, Đổng Ngọc Tú nhận được một cuộc điện thoại từ đội công trình phía Nam, nói rằng đội cứu hộ đã tìm được một số người, cần thân nhân đến nhận diện.
Trong điện thoại nói không rõ ràng, nghe như có vài người sống sót nhưng cũng có người không còn.
Đổng Ngọc Tú không nói hai lời lập tức thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường vào Nam.
Vì đi vội, không tiện mang theo con nên cô gửi Bạch Tử Mộ cho mẹ chăm sóc.
Đổng Ngọc Tú gom hết tiền lẻ được khoảng vài chục đồng để lại cho mẹ. Cô còn để lại hết quần áo thời trang của mình cho nhà anh cả. Chỉ có đồ của Bạch Tử Mộ là cô không đυ.ng tới, gói gọn trong một túi nhỏ để cậu bé mang theo, sau đó cô bế con cùng túi đồ đưa đến cho bà ngoại.
Bạch Tử Mộ còn nhỏ, không hiểu gì nhiều, khi mẹ đẩy cậu về phía trước, cậu lảo đảo vài bước rồi nhanh chóng bỏ túi đồ xuống, quay người chạy theo mẹ.
Bà ngoại Đổng cũng bước ra vài bước gọi lớn: "Ngọc Tú, mang hết tiền đi, nhà nghèo nhưng đường xa, một mình con ra ngoài sẽ cần tiền lắm đấy!"
Đổng Ngọc Tú vừa dừng bước, Bạch Tử Mộ đã chạy đến ôm lấy chân bà, gấp gáp gọi hai tiếng "Mẹ ơi!"
Đổng Ngọc Tú không nhận tiền của bà ngoại mà chỉ ngồi xuống lau nước mắt trên gương mặt nhỏ của con trai rồi bế cậu lên, giọng nghẹn ngào: "Mẹ, không cần đâu, con có tiền rồi."
Bạch Tử Mộ ôm chặt mẹ không chịu buông. Đổng Ngọc Tú cũng thương con, ôm cậu một lúc lâu không nỡ rời đi, bà nói trong nước mắt: "Mẹ đưa con đi cắt tóc nhé, lát nữa sẽ đưa con về."
"Vâng."
Bà ngoại Đổng biết con gái không nỡ xa con, nhìn bóng lưng hai mẹ con mà thở dài.
Bạch Tử Mộ được đưa đến tiệm cắt tóc ven đường. Cậu bé nhỏ xíu, ngồi trên ghế cứ xoay qua xoay lại, thỉnh thoảng lại ngó tìm mẹ, sợ mẹ rời đi.
Thợ cắt tóc cũng không dám mạnh tay, nhắc nhở: "Đừng động đậy, coi chừng cắt hỏng đấy!"
Dù đã rất cẩn thận nhưng tóc cậu bé vẫn bị cắt chỗ dài chỗ ngắn, mái lởm chởm như bị chuột gặm, nhưng nhờ gương mặt xinh xắn, ngay cả kiểu tóc đó cũng mang nét đẹp ngây thơ lộn xộn.
Thợ cắt tóc ái ngại khi Đổng Ngọc Tú đưa tiền, ông xua tay không nhận: "Cô là người ở khu gia đình mỏ than số ba đúng không? Tháng sau đưa bé lại đây, tôi cắt lại rồi tính tiền luôn."
Đổng Ngọc Tú thấy ông không chịu nhận đành thu lại tiền. Bà dắt tay Bạch Tử Mộ về, dùng số tiền tiết kiệm từ việc cắt tóc mua cho cậu một gói nhỏ kẹo cuộn quả chua ngọt.
Bạch Tử Mộ vốn thích đồ chua ngọt nhưng hôm nay lại không ăn mà chỉ chăm chăm ngước lên nhìn mẹ.
Khi đưa cậu bé về đến cổng khu tập thể, Đổng Ngọc Tú chỉnh sửa quần áo cho con trai rồi khẽ dỗ: "Mẹ đi tìm bố, con ở đây ngoan ngoãn với bà ngoại, đợi mẹ về được không?"
"Vâng."
Đổng Ngọc Tú vẫy tay tạm biệt, cậu bé cũng bắt chước vẫy tay nhưng khi thấy mẹ đứng lên định đi, cậu lập tức hoảng hốt chạy theo.
Đổng Ngọc Tú nghe tiếng động phía sau, quả nhiên cậu bé loạng choạng chạy tới, thấy mẹ quay lại, cậu bé lập tức gọi lớn: "Mẹ ơi!"
Đổng Ngọc Tú biết con không hiểu, đợi cậu chạy đến, cô ngồi xuống định nói gì đó nhưng nước mắt đã rơi trước.
Cậu bé đưa tay lau nước mắt cho mẹ rồi dịu dàng nói: "Mẹ đừng khóc, con ngoan mà."
Đổng Ngọc Tú áp trán mình vào trán con, nghẹn ngào nói: "Con yêu, mẹ phải đi lâu lắm, con ở đây với bà ngoại nhé."
Bà ngoại Đổng đứng bên cánh cửa sắt lớn cũng âm thầm dùng vạt áo lau nước mắt, bà vừa thấy tội cho Bạch Tử Mộ, vừa đau lòng cho con gái mình, trăm lời muốn nói chỉ đọng lại trong tiếng thở dài.
Cuối cùng, Đổng Ngọc Tú vẫn phải cứng rắn rời đi.
Bạch Tử Mộ không phải đứa trẻ nghịch ngợm, cậu bé chỉ ngồi yên trên chiếc giường nhỏ vừa nức nở vừa rơi nước mắt. Khi cậu khóc, không phát ra tiếng mà chỉ thi thoảng hít vào một cái thật khẽ khiến người nhìn không khỏi xót xa.
Ngày hôm đó, Bạch Tử Mộ không ăn uống gì nhiều. Sáng sớm hôm sau, bà ngoại Đổng đặc biệt nấu riêng một bữa cháo gạo trắng cho cậu.
Vợ của Đổng Ngọc Hải, chị dâu cả của Đổng Ngọc Tú là Ngô Kim Phượng, sáng sớm đã vui vẻ mặc chiếc áo len mới rồi đánh răng. Ngửi thấy mùi thơm, chị ta đi qua nhìn thử rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngọc Tú mới đi chưa được một ngày, mẹ đã nấu riêng cho thằng bé ăn rồi sao? Theo con thì như thế này là chiều hư nó đấy. Mẹ à, mẹ đâu có chăm sóc Thiên Thạc như thế này mà thằng bé là cháu ruột của mẹ cơ mà!”
Bà ngoại Đổng nhìn chị ta một cái rồi bình thản nói: “Kim Phượng, cái áo len con đang mặc là Ngọc Tú đưa đấy, sao hả? Hôm qua nó còn nhờ con chăm sóc Tử Mộ, hôm nay một bát cháo con cũng tiếc à?”
Người chị dâu cả nghe vậy thì nét mặt bối rối, vội vã súc miệng rồi vào phòng khi nghe Đổng Ngọc Hải gọi.
Bà ngoại Đổng không để bụng, bà hiểu rõ tính tình cô con dâu cả. Ngô Kim Phượng là người tằn tiện, hay tính toán vặt vãnh, mắng vài câu cũng chẳng tạo sóng gió gì.
Bà mang một bát cháo gạo trắng rắc chút đường vào phòng Bạch Tử Mộ. Tối qua cậu bé đã khóc cả đêm, sáng nay tỉnh dậy thì mắt sưng húp như quả hạch đào, trông lại càng tội nghiệp.
Bà ngoại Đổng chỉ đút được nửa bát thì cậu bé lắc đầu không chịu ăn nữa.
Bà thở dài rồi để bát cháo lại trên bếp để giữ ấm, nghĩ rằng đến trưa nếu Tử Mộ đói thì còn chút cháo mà ăn.
Đến trưa, khi kiểm tra thì bà phát hiện nồi cháo đã vơi đi một phần ba, nhìn thoáng qua thì bà đã đoán được thủ phạm là ai.
Bà không nói gì nhưng số cháo mất đi đủ để biết rằng con dâu cả đã lấy cho Đổng Thiên Thạc ăn.
Mặc dù thời ấy không còn phải dùng tem phiếu để mua lương thực, nhưng giá cả vẫn tăng từng ngày. Gạo trắng và bột mì rất đắt đỏ, đặc biệt là gạo trắng, ở thị trấn nhỏ phía Bắc này luôn là mặt hàng khan hiếm, được săn đón trong các cửa hàng lương thực.
Gia đình bà ngoại Đổng chỉ còn lại một túi gạo nhỏ do một người học trò cũ của ông Đổng ghé thăm và biếu lại. Ông Đổng cả đời làm thợ nguội, nhân từ và thường giúp đỡ người khác nên có nhiều học trò quý mến. Nghe nói ăn cháo gạo trắng tốt cho dạ dày nên người học trò ấy đã cố gắng tìm cách đổi lấy một túi gạo để tặng bà.
Bà ngoại Đổng tiếc không dám ăn, để dành mãi, nay chỉ vì Tử Mộ không ăn được gì khác nên mới nấu cho cậu.
Bà chỉ nấu riêng cho cậu được hai, ba ngày thì Đổng Ngọc Hải mang đến thêm một túi gạo năm cân.
Anh là con cả trong nhà, tính cách ít nói, đặt túi gạo xuống rồi nói với mẹ: “Mẹ, số gạo này để chỗ mẹ. Sau này nấu cháo cho Tử Mộ thì chia một bát cho Thiên Thạc, tụi nhỏ cùng một nhà, để người ngoài thấy lại dị nghị.” Nói xong, anh đi ngay.
Bà ngoại Đổng thoáng ngỡ ngàng, gọi anh một tiếng nhưng anh không dừng lại.
Những ngày qua bà chỉ tập trung lo cho Bạch Tử Mộ nên không biết bên ngoài đã có lời ra tiếng vào, hỏi thăm mới biết con dâu cả đã đi rêu rao khắp nơi nói xấu bà, không chỉ bà mà cả Bạch Tử Mộ cũng bị lôi ra đàm tiếu.
Bà suýt nữa tức đến ngất, nói bà thiên vị sao? Thiên Sách khỏe mạnh như một chú bê con, chẳng cần ai lo lắng. Trong khi đó, Tử Mộ cả mấy ngày chỉ ăn vài thìa cháo, nhìn cậu bé ốm yếu đến mức sắp bệnh, bà lại không được nấu cháo cho cháu sao?
Nhưng vì sống cùng nhà với con trai và con dâu, bà nghĩ mãi nên cuối cùng vẫn nhẫn nhịn cho qua.
Bà không còn chỗ nào để đi, nếu làm lớn chuyện thì có thể dắt Tử Mộ đi đâu được chứ?
Bà ngoại Đổng ở trong bếp rất lâu. Hôm đó, trên bàn ăn xuất hiện hai bát cháo gạo trắng, mỗi bát đều rắc nửa thìa đường, Bạch Tử Mộ và Đổng Thiên Sách mỗi người một bát.
Bạch Tử Mộ từ trong phòng đi ra ngồi xuống bàn ăn, sát bên cạnh bà ngoại Đổng, cậu cúi đầu ăn từng chút một.
Đổng Thiên Thạc bên cạnh vui vẻ húp một thìa to, đột nhiên nhíu mày: “Mẹ, sao cái này không ngọt—ưm?!”
Ngô Kim Phượng vội đút một thìa cháo khác vào miệng con trai, chặn lời cậu ta lại. Chị ta nhanh chóng liếc mắt nhìn bà ngoại Đổng rồi nói: “Sao lại không ngọt! Ăn mà cũng không giữ được mồm miệng!”
Khác với Đổng Thiên Thạc, tâm trí của Bạch Tử Mộ chẳng để ý đến đồ ăn trước mặt.
Bà ngoại Đổng không dỗ được cậu, đành nghĩ cách rủ những đứa trẻ khác trong khu đến chơi cùng cậu, mong cậu sẽ vui hơn, nhưng Tử Mộ vẫn không mấy hứng thú, cũng không muốn ra ngoài.
Lôi Đông Xuyên cũng được mời đến, cậu rất hào hứng mà chạy đến tìm Bạch Tử Mộ. Thậm chí còn không đi cổng chính mà từ sân sau ném hai viên sỏi nhỏ qua cửa sổ, “cốc cốc” hai tiếng rồi gọi to bên cửa sổ: “Bạch Tử Mộ!”