Nàng sống ở trấn Sơn Tuyền phía sau thành Vạn Thanh. Nàng cũng có tên, nàng tên là Phù Huỳnh, tự Mộ Ninh. Nàng còn có phu quân, phu quân tên là Thẩm Ứng Chu. Huynh ấy không phụ mẫu, vì thế phụ thân dạy học cũng đổi tên tự cho huynh ấy, đặt là Tử Sóc.
Sóc, Nguyệt Dã.
Còn nữa, thẩm thẩm ở đối diện nhà nàng có một nhi tử, cùng tuổi với Tử Sóc. Hai người thường yểm trợ lẫn nhau, lén lút uống rượu sau lưng Phù Huỳnh. Mỗi khi bị Phù Huỳnh phát hiện, Thẩm Ứng Chu đều không tránh được bị đánh một trận đau đớn.
Mỗi người trải qua cuộc sống của mình, hưởng thụ cuộc sống của mình, mong đợi ngày mai và những ngày tiếp theo. Nhưng tại sao, tại sao…
Ý thức Phù Huỳnh bám rễ trong ngọn đèn tàn, tức giận mà đâm mạnh vào thân đèn từng nhát một.
Nàng muốn thoát ra.
Nếu nàng có thể sống sót, nếu nàng có cơ hội, cho dù có chết thêm một lần nữa, cũng phải đòi lại tất cả!
Nếu thực sự có Thiên Đạo, sao lại để cho con người chịu nhiều oan ức đến vậy!
Khi Phù Huỳnh tỉnh lại, nàng đang nằm trên một đống cỏ khô lạnh lẽo.
Trước mắt là một mảng tối mờ, không khí ẩm ướt và âm u, dường như đây là một hang động bỏ hoang.
Phù Huỳnh nằm bất động, ánh mắt vô hồn, một hồi lâu vẫn không thể tập trung. Khi nhìn thấy cánh tay gầy yếu buông thõng bên người, nàng hơi sửng sốt một lát, cho đến khi cảm nhận được lớp đất cứng dưới thân và cơn đau rát đang cuộn trào đến cổ họng, nàng mới sững sờ nhận ra mình đã rời khỏi ngọn đèn tàn, sống lại lần nữa.
Niềm vui sướиɠ và kích động dâng trào, Phù Huỳnh lập tức không bận tâm gì khác, vùng dậy, loạng choạng chạy ra ngoài.
Ánh nắng chói chang từ trên cao chiếu xuống khiến mắt nàng đau nhói, xung quanh là những bụi cây gai mọc dày đặc và sắc bén. Vì chạy quá nhanh, nàng không kịp né tránh, da thịt bị gai cào xước để lại từng vết nhỏ, nhưng nàng chẳng hề bận tâm, dường như không cảm nhận được chút đau đớn nào. Nàng cứ thế lao xuống núi, chạy thẳng đến bờ suối.
Nước suối trong vắt, mặt nước lấp lánh ánh sáng phản chiếu một gương mặt.
Dung mạo của Phù Huỳnh không thuộc loại tươi đẹp, nhưng lại mang nét dịu dàng như hoa, đôi mắt to tròn, trong veo, tựa như giọt sương sớm tụ trên màn sương mỏng.
Nàng không kìm được mà chạm tay lên mặt mình, ánh mắt hiện lên niềm vui mừng xen lẫn ngỡ ngàng.
Đây đúng là khuôn mặt của nàng, khi chết nàng chỉ mới 21 tuổi. Thế nhưng, hình bóng phản chiếu trong làn nước lại trẻ trung hơn, giống như một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi.
Mười sáu, mười bảy…
Phù Huỳnh thoáng ngẩn ngơ.
Từ khi hòa mình với ngọn đèn tàn, nàng đã chẳng thể phân biệt được thời gian ở kiếp này đã trôi qua bao lâu. Vì sợ mình sẽ quên, nàng sống trong dằn vặt và hối hận, mỗi ngày đều khắc ghi những ký ức ấy trong tâm trí.
Nàng đưa tay chạm vào vị trí trái tim, không cảm nhận được nhịp đập, hay đúng hơn là, nàng đã không còn trái tim người phàm nữa.
Phù Huỳnh vốc nước suối rửa mặt vài lần, rồi đứng dậy, men theo con đường đi xuống.
Đại Hoang ngày nay đã hợp nhất, tiên, ma và người cùng chung sống ở Bất Hư Châu, lấy sông Độ Tiên làm trung tâm. Phía bắc là Tiên Vân Cảnh, nơi các vị lâm tiên khách cư ngụ; phía nam là Dao Sơn, vùng đất của người phàm.
Những năm qua, ngọn đèn tàn trôi dạt khắp nơi, đương nhiên Phù Huỳnh cũng không thể phân biệt được đây là nơi nào.
Con đường mòn dẫn đến một thôn nhỏ.
Những căn nhà thấp bé, trông có vẻ là nơi ở của người phàm.
Phù Huỳnh không kìm được mà bước nhanh hơn, định bụng tìm người để hỏi han tình hình.
Thế nhưng khi tiến vào thôn, nàng mới nhận ra tình cảnh khác xa so với tưởng tượng.
Mỗi nhà đều khép hờ cửa, trong sân còn dấu vết sinh hoạt mới mẻ, thậm chí có nhà lửa bếp vẫn còn cháy. Nhưng khắp nơi lại vắng tanh không bóng người, bầu không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ.